Chủ đề: Tớ quên rằng mình đã chia tay
xchieclax (SV!) [Off] [#] (07.12.2015 / 17:11) Đang tìm người yêu |
Tác giả: KuiTar
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: xchieclax
**********************
Viết một câu chuyện buồn đến phát khóc, dù là thật hay giả, thì đều không thoải mái một chút nào. Và, nó lại là câu chuyện về chính cuộc sống thật của mình, thật đau đầu khi kể ra, nó là quá khứ, nhưng người ở hiện tại, lại là người cũ trong quá khứ đấy. Quen lại người cũ như đọc lại một cuốn sách, đọc đi đọc lại, cảm xúc khác, nhưng kết cục vẫn chỉ có một. Hầy, mình vừa kết thúc với mối tình đầy chắc trở trong câu chuyện của mình, có lẽ từ từ rời xa mối quan hệ, người đó sẽ đi được xa hơn, xa mình hơn. Đáng ra mình nên dứt ra từ lâu rồi.
Mình đã đăng nốt phần tóm tắt đến hết của chuyện này, cảm ơn mọi người trong thời gian qua.
- KuiTar-
‘Có một thời như thế! Một thời mỉm cười với những thứ mà cuộc sống đã quá ưu ái cho mình, có một khoảng thời gian để yêu và được yêu, có đôi chút vị ngọt đến đắng lòng về mối tình đến như một giấc mơ, diễn ra đầy những điều hờn giận, nghi ngờ...!
Thời học sinh của tôi, tôi viết lại từ cuốn nhật ký ngày nào, khi còn đang yêu trong sự ngây ngô ngộ nhận, đến khi tôi dừng bút và cất kín nó trong hộc tủ cũ kỹ... tôi để nó phủ bụi, thành quá khứ, nhưng tôi vẫn luôn giữ...giờ thì tôi muốn để nó sống dậy một lần nữa, để tặng một người, người con gái mà tôi đã từng yêu rất nhiều!
Bên những cơn mưa đầu tiên... và cả những cơn mưa cuối cùng còn dai dẳng...là những dấu vết tươi sáng về ai đó, những dấu vết mà tôi ngỡ mình đã đánh rơi nó từ lâu, nay đang cố gắng tìm lại’...
Thực sự tôi vẫn luôn quên đi sự thật rằng...
‘Tôi quên mình đã chia tay từ lâu!’...
Chap 1: Cơn mưa vội...
Vào buổi học thêm Lý đầu tiên, cũng là một buổi tối với nhiều điều để nhớ... khi tôi đã gặp một người, mà tôi sẽ ghi sâu mãi trong trái tim mình... một cảm giác đưa tôi đến những nỗi buồn còn buôn trải, là một sự bắt đầu đầy những thân quen, và cũng là kết thúc của một điều đến bên như một giấc mơ... và vì đó chỉ là giấc mơ, nên khi tỉnh dậy, tôi giật mình nhận ra, dấu vết còn lại chỉ là sự thẫn thờ mình tôi níu giữ...
Khi ca học thêm sắp được ra về, một cơn mưa cuối hạ trút xuống, nhanh và bất ngờ, thậm chí trước đó vài tiếng đồng hồ trời còn nắng khá to. Nhưng cũng không thể phủ nhận sự báo hiệu không hề lặng lẽ cùa nó, bằng những cơn gió mạnh, khiến cây cối hết phần ngả nghiêng... và không khí trở nên mát mẻ hơn, bớt oi bức như lúc ban ngày...
Từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tôi im lặng nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng gió rít bên ô cửa và làn mưa dầy đặc ngoài kia... tôi hơi trống rỗng và buồn đi một cách kỳ lạ...
- Nắng ấm xa dần... - Thằng Giang ngồi cạnh tôi bỗng kêu lên.
Tôi quay sang đáp lại thằng Giang, vì nó nghe nói mấy ngày sắp tới sẽ có bão về, mưa nhiều hơn nắng, mà anh chàng này lại rất thích mưa nên chắc chắn sẽ có một sự thích nặng với kiểu thời tiết này...
- Nắng nóng xa rồi...
- Mưa cho mát, nắng mãi da tao đen đi thì mất công đi tắm trắng...- Thằng Giang vừa nói vừa cười, nhìn ‘quyến rũ’ không thể tả hết...
- Ờ, mưa thế này, mai cho mày ra công trường tắm bùn...- Tôi nhẹ nhàng đáp lại, vì gần đấy cũng đang xây cầu vượt, cứ mưa xuống là đường lại lầy lội, thảm hết nói.
- Thường thôi... anh là anh tắm nhiều rồi... - Nó trả lời tỉnh bơ, tôi nghĩ là nó không hiểu tôi nói gì.
- Ờ, thôi chép bài đi, mày đi học hay đi chơi đấy, éo có trách nhiệm gì... vô dụng đéo tả nổi...- Tôi bắt đầu chém gió, đôi khi hứng lên là tôi lại thích dạy đời người khác, nhưng lắm lúc tôi thấy mình nói triết lý hay đại...
- Thôi, xuống đê anh, mưa gió to quá rồi đấy...- Nó cười phì...
Đây là buổi học thêm lý đầu tiên của tôi tại lớp 10, trong lớp hầu hết là bạn cũ hồi lớp cấp 2 nên tôi không ngại ngần hay bỡ ngỡ điều gì... tuy nhiên có một người...
Cơn mưa chưa rứt nhưng buổi học đã tan, hầu hết đều đứng dưới hiên chờ mưa tạnh rồi về, phần vì mưa đến quá bất ngờ, nên chẳng ai có thể mang áo mưa hay ô để đề phòng...
Khoảng 30 phút sau, mưa vẫn vậy, nhưng chỉ còn khoảng vài người ở lại...Vì người nhà vẫn chưa mang áo mưa đến...
... tôi với mấy thằng bạn thân hồi cấp 2 rảnh rỗi đi đi đi lại vòng quanh mái hiên...
Có đôi khi, chớp lóe ngang bầu trời và sấm tự tin tỏa sáng...
- Anh ơi em sợ sấm...- Thằng Giang lại bắt đầu lên cơn...
- Đây.. đã có vòng tay của anh. – Thằng Hiển liền ngạo nghễ đưa tay ra như để che chở cho Thằng Giang. Vâng, một bàn tay thật sự ấm áp... là tôi đoán thôi, chứ tôi không dám thử nhé!
- Cái đệt, đừng làm anh gay...- Tôi khiếp đảm nhìn hai thằng bạn đang ôm nhau ngắm mưa...
- Gay là cả một quá trình đấy! – Thằng Bách từ đâu tham chiến.
- Hai thằng mất dạy! – Thằng Giang ‘nghẹn ngào’ nhìn tôi và Bách. Tức lắm đấy nhưng không thể làm gì.
- Mày thì có dạy...! – Thằng Bách cười phì...
15 phút sau, Thằng Hiển được một thằng bạn gần đấy mang cho cái áo mưa bằng nilon mỏng, đang tính mặc vào thì từ đâu, tôi, Giang, Bách đã nhảy vào và xé tan cái áo mưa của nó... rồi cả đám cười thảnh thơi nhìn Thằng Hiển với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Cũng phải thôi, anh em thì phải cùng chung hoạn loạn chứ... nó về trước, thì, chúng tôi ở lại tự kỷ với nhau à?
- Bọn hó, xé áo anh, nhưng thôi, anh nhiều áo mưa lắm nên anh tha...
- Ờ... anh còn muốn xé cả mấy tấm vải trên người mày cơ, cái mà mầy đang mặc đấy..- Thằng Bách cười đểu.
- Đừng khiến anh phải cáu, bọn mày mà tiến đến là tao tự sát đấy...- Thằng Hiển ngây thơ nhìn bọn tôi.
Nói thật, may là tôi chưa ăn tối, không thì đã lôn hết cả rồi, đứa nào cũng như gay thế này, ế là không thể khống chế...
Tất cả vui đùa nói chuyện được một lúc, tôi nhận ra dưới mái hiên này còn có một người con gái, một người mà tôi đã phải rất khổ sở để làm người đó cười... dù chỉ là một lần...
Tôi nhớ mãi thời khắc đó, dưới cơn mưa rào cuối hạ, với những cơn gió mạnh chỉ chờ cho đến đợt lại cuốn mưa vào mái hiên một cách đầy lạnh lẽo. Tôi nhìn người đó, nhìn rất lâu, trong cái im lặng từ hai đứa. Tôi thấy bóng dáng người đó bên cửa sổ, hai tay cầm sách trước ngực, và khuôn mặt khá lạnh, hơi có chút buồn rầu. Tôi chưa từng dám nhìn thẳng một người con gái nào, vì xưa nay tôi bị xem là nhát gái, nhưng với người đó, tôi không còn có cái cảm giác bị ngăn lại hay có ranh giới gì cả, tôi chỉ có biết nhìn và chỉ có như vậy trong im lặng...
Tiếng mưa rơi thật nhanh và êm ả, cuốn trôi đi mọi thứ, thời gian có và khoảnh khắc có. Tôi không thể định hình được bản thân sẽ làm gì? Tiến đến hỏi chuyện, rồi xin số hay làm bạn rồi thân thiết dần dần, ý nghĩ đặt ra nhưng đôi chân thì ngừng lại, không thể bước đi. Đôi mắt tôi hơi cay, vì thấy mình vô dụng... 3 đứa bạn cũng im lặng từ bao giờ, cả 3 cùng nhìn lại khung cảnh nơi đây, từng ánh mắt man mác buồn... từ bao giờ và từ lúc nào, không khí yên lặng đã bao trùm đến phát sợ...
Ngày hôm đó, 15 tháng 7 âm lịch là ngày cô hồn. Và là ngày một thằng con trai mới chập chững nhận ra cơn say nắng đáng nhớ nhất của cuộc đời...
‘Ngày em bước đến bên tôi là một ngày không xa... nhất định là vậy!’
Chap 2: Ngày nhận ra...
Dưới mái hiên của lớp học thêm, có hai người nhìn nhau. Dường như từ lúc nào, người đó đã thấy ánh mắt của tôi và đáp lại...
Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống, lấp lánh ánh vàng từng hạt mưa đang rơi từng hạt xuống thềm đá hoa cương... Tôi bối rối, và bắt đầu nhìn sang hướng khác, quả thật, đôi mắt của tôi đã biết rung động từ khi nào rồi...
Rồi một chiếc xe máy phóng đến bên thềm, người đó mím cười rồi lên xe... Trong cái khoảng nặng vô hồn từ tôi...và chỉ mình tôi... Chiếc đèn xe chiếu sáng làn mưa, tiếng động cơ xa dần...
‘Không sao, Vẫn còn nhiều cơ hội mà..’.. Tôi mỉm cười xoa dịu bản thân...nhưng... cơ hội gì cơ chứ?
- Mày thích đứa con gái ý à? – Thằng Giang bất ngờ hỏi tôi.
- Mày ấm đầu à... Thích là thích thế quái nào..- Tôi chống chế.
- Chú khỏi dấu, nhìn mặt chú... thế kia là anh biết rồi...
- Mày lảm nhảm quá đấy...! – Tôi gắt...
- ...! – Nó im luôn...
Độ 5 phút sau, cơn mưa vẫn chưa muốn ngớt, buộc chúng tôi phải cảm tử đạp xe đội mưa về nhà...
- Dân chơi không sợ mưa rơi... hú...hú...! - Thằng Bách hét lên và phóng xe nhanh hơn.
- Ờ, mấy lần rủ đi chơi kêu mưa ở nhà ngủ! – Thằng Giang làu bàu.
- Lúc đấy là thiểu số thôi, anh là anh vô tội...
- Ờ... mày có tội tao phô mẹ mày lâu rồi...
Tôi gìm chân đạp xe chậm lại 3 đứa bạn. Nhìn làn mưa trước mặt như một gánh nặng ghì chặt lên vai những cảm giác hỗn độn khó tả. Nếu như có tình yêu sét đánh thì chắc chắn, chuyện vừa rồi là một dạng tình cảm kiểu đó. Nhưng tôi chưa bị sét đánh, nếu bị sét đánh thật, thì các bạn hãy cẩn thận xem những dòng này viết lên có chút âm khí nào không? Tất nhiên là có rồi... tối nay tôi sẽ ghé thăm bạn... bạn nhớ mở cửa sổ nhé! ( Đùa thôi )...
Cơn mưa vội, xóa mờ hết những tảng băng của quá khứ, đeo bám tôi suốt thời Lớp 9... Về mối tình đầu khiến bản thân tôi thay đổi rất nhiều... Và như lần đầu tiên... Tôi đã không thể làm gì ngoài im lặng...
Cách đây gần một năm, tôi đã phải chứng kiến người mình yêu ra đi ngay trước mắt mình mà không thể làm gì...
Hôm đó, cũng là một cơn mưa, nhưng là một cơn mưa mùa đông. Là một đêm giáng sinh không hề an lành như cái tên gọi. Tôi và em – Mối tình đầu của tôi, cùng cả lớp vui vẻ đạp xe đi chơi, tay cầm ô trong mưa. Chúng tôi tính đi hát sau khi vừa ăn liên hoan tại nhà thầy chủ nhiệm...
Tôi và em hai xe đi chậm lại với cả lớp. Cùng nói chuyện, cùng cười. Âm thanh dưới mưa trở nên ngọt ngào, da diết... Và đó là lúc tôi nói lời yêu đầu tiên với em, một câu nói vội vàng trong mưa... tiếng gió rít bên tai, lạnh lẽo...
Và em đã đồng ý, tôi lúc đó vui không thể cầm lòng và thể hiện sự vui sướng tuyệt độ. Hét to lên, rồi mỉm cười rạng rỡ...
Ánh mắt em lúc đó, tôi nhớ mãi đôi mắt trong veo đầy thuần khiết...
Đôi môi đó, tôi nhớ mãi nụ cười ấm áp sưởi ấm lòng tôi suốt 3 mùa đông thời cấp 2
Giọng nói đó, tôi nhớ mãi âm thanh ngọt ngào từ những câu hát chan chứa của em...
Nhưng... tất cả chỉ là...
Những ký ức hòa tan cùng giọt lệ cay đắng...
Em đạp xe phóng lên trước tôi, tôi ngẩn ngơ chạy theo với bao niềm vui từ sâu trong tim tràn lên, hai chiếc xe đạp của hai người đang yêu đạp xe trong làn mưa dầy đặc. Sự lạnh lẽo của một mùa đông liệu có phải là sự ấm áp từ hai trái tim phá vỡ...
Giây phút, mọi thứ như một thước phim quay chậm lại, tôi vô hồn nhìn em ngã xuống...đôi tay nặng cứng dưới mưa... nhưng bàn tay em vẫn rất ấm...
Một chiếc moto phóng nhanh trên đường, tiếng động cơ xé tan làn mưa, và cơn gió thổi mạnh hơi lạnh như sự tràn trề sau một khoảng thời gian tích tụ...
Tiếng phanh xe vang lên, đèn xe máy lao thẳng vào người con gái tôi yêu như một con thú dữ cuốn đi một phần cơ thể tôi. Trái tim tôi chết nặng, vỡ nát...
Tôi nhớ mãi những màu sắc ấy, màu máu trên tay tôi, màu đen của màn đêm, và ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống. Âm hưởng của định mệnh ngân dài... tiếng mưa như rên rỉ bên tai tôi đầy chua xót.
Lúc đó, tôi quăng xe vào bên đường, đôi chân chết lặng mà không thể làm gì...
- Gọi cứu thương mau... - Thằng Giang hô to...
Cả lớp đều không tin vào mọi chuyện vừa xảy ra... giống như biết rằng điều đó là quá kinh khủng...
Mưa vẫn rơi... nặng hạt...
Người lái xe moto đến bên cạnh em rồi theo phản xạ rồ ga bỏ chạy... tôi đưa mắt nhìn biển số xe rồi cầm lòng tiến đến cạnh em. Ngồi xuống, đỡ em lên. Đôi môi em mím chặt...đưa tay lên trước mặt tôi... Tôi ngu ngơ nắm lấy tay em... tôi đau lắm...
- Cố lên...- Tôi nhìn em đầy xót xa.
- Mình đau lắmmm...
- Không sao đâu...- Tôi bật khóc... hay giọt lệ vỡ òa.
- ...!
- Cười lên... nhìn mình...! Đừng nhắm mắt, đừng ngủ! chúng ta còn đi chơi với lớp mà...
- ...!
- Tỉnh dậy, mình không thích đùa kiểu này...!
- ...!
- Này...!
- ...!
- Này!
- ...!
- Này...!
- ...!
- Thôi được, mình xin thua... mình thua, giờ thì tỉnh dậy đi... mình xin đấy!
- ...!
- Đừng đùa mình như thế!
Khung đường vắng người, cả lớp vây quanh hai đứa... máu của em hòa vào trong mưa và giọt lệ từ đôi mắt tôi... tôi mỉm cười... cay đắng...
Em đã yên lặng... mãi mãi yên lặng...
Cuộc sống mà, không ai biết ngày mai sẽ ban tặng hay lấy đi của ta bất cứ điều gì... người mà bạn yêu thương nhất, cũng có thể rời bỏ nơi bạn mà đi... và với tôi ngày đó, tôi thấy cuộc sống đã lấy đi của tôi một Dấu vết quá lớn. Bức tranh về mùa đông năm đó của tôi, sao cay đắng mất hẳn đi hình bóng của em, sao chỉ còn bóng dáng mình tôi thẫn thờ tìm em xuyên suốt cuốn phim kỷ niệm hòa trong ngày tháng, như liều thuốc độc ngọt ngào, dần dần giết chết chính mình...
Ngày em ra đi là ngày tôi đã khóc rất nhiều
Ngày em ra đi, trên đôi môi tôi không còn gọi tên ai đó đầy thân thuộc
Ngày em ra đi, với tôi cơn mưa là quá khứ đau khổ
Ngày em ra đi... ngày tôi mãi nhớ... ngày mà cảm xúc của tôi đóng băng... ngưng trệ... dồn nén... đông đặc...
Một mùa đông lạnh giá, chiếc bóng tôi đi tìm em trên con đường đó suốt cả mấy tháng trời... tôi lang thang trên khung đường nghiệt ngã rất nhiều lần...và đôi lúc gục xuống và khóc mà không thể ngừng nổi...
Ngày đó bạn có thể thấy một cậu bé nằm gục xuống khung đường và bật khóc nức nở, hay ngồi bên ven đường mà hát vu vơ, một mình, chỉ một mình... người đó có thể là tôi, tôi là cậu bé đó! Sẽ chẳng thiết một điều gì khi một phần cơ thể bị mất đi. Tự hỏi sao ông trời lại chọn tôi là người để lấy mất thứ quan trọng... lấy đi một cách vĩnh viễn...?
Mối tình đầu của tôi đấy... còn chưa nói lời chia tay nữa... xa rồi... cơn mưa mùa đông đã xa...!
Chap 3: Bắt đầu lại...
Và từ đó trở đi, tôi trở nên lạnh hơn. Tôi tránh xa tình cảm, không còn như ngày xưa. Tôi vẫn đến lớp và tỏ ra bình thường, vẫn cười nói, vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng khi động vào vết cắt đó, muốn kìm lòng cũng không thể... Tôi bị xem là nhát gái, nhưng thực ra là vì tôi không thể quên em.
Ngày đó với tôi như là một ngày vừa chết đi, vì con tim như vỡ tan ra hàng trăm mảnh và mỗi mảnh lại tự tìm cách rày vò bản thân... cho đến một ngày, tôi trở lại... vì lời hứa với em ngày xưa... đó là thi đỗ cấp 3...
Khoảnh thời gian trìm trong bóng đêm của tâm hồn nhưng có một chút nghị lực buộc tôi phải đứng vững... tôi cố gắng giữ cho mình những khoảng lặng sâu hơn... Giống như em đã từng nói với tôi rằng:
- Mình thích bóng tối của tâm hồn, vì nó còn sáng hơn cả niềm tin của sự lừa dối...
- Tại sao?
- Vì mình muốn có sự yên lặng của bản thân. Không phải lo nghĩ gì, bình thản...
- ...!
Và em đã ra đi...có lẽ là sự bình yên mà em từng muốn có!
...
Ở hiện tại, tôi vẫn đạp xe trên con đường mưa, với những ký ức hiện về cay xè khóe mắt... tôi vô thức tạt vào một mái hiên gần đấy, và cảm xúc nghẹn ngào khiến nước mắt tôi không ngừng rơi. Cơn mưa nặng hạt hơn... Vội vàng như ngày hôm đó... với nhiều điều mà tôi đã từng phải giá như rất nhiều lần...
Chiều hôm sau, tôi đến trường học như bao ngày... Gửi xe xong, tôi bước vội vào căn tin mua nước cho qua cơn khát đang ngự trị khiến bản thân khô cứng họng... thì có một sự bất ngờ khiến tôi sững sờ... tôi gặp người đó, người con gái hôm qua đã đứng cùng tôi dưới mái hiên của lớp học thêm. Người đó đi cùng với một bạn nữa... thấy vậy, tôi vội tránh đường cho hai người...trong lòng hiện lên những khoảnh khắc rất quen thuộc.
Ngơ ngác một lúc lâu và không thể nhớ nổi cảm giác thân quen đó xuất phát hay bắt đầu từ đâu. Thật sự trống trải, bơ vơ và lạc lõng... tôi đi lên lớp rồi nằm gục xuống bàn như mọi khi:
- Nóng quá! – Tôi rên rỉ...
- Kệ con mẹ mày! – Thằng Đô ngồi cạnh tôi nói.
- Mưa đi cho mát...- Tôi đáp.
- Ờ, dự báo thời tiết nói chiều nay mưa to mà giờ trời vẫn nắng như thiêu, chắc là nói cho có.
- Chắc thế... sáng sớm mai nghe nói có sao băng nữa, đéo biết phải không? – Tôi cười.
- Có đẹp như trong phim đâu mà mong...
- Kệ tao... mày chưa xem thì biết thế quái nào được...
Nói rồi, tôi đứng dậy đi sang A3 - lớp thằng Bách chơi... coi như là để riết thời gian...
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, tiếng trống vào lớp vang lên, như một sự trêu ngươi với tôi.. nhưng không sao, tôi dễ tha thứ lắm.
Cực hình chịu đựng với môn tiếng anh, với cảm giác như một thằng không biết chữ khi cô nói anh văn như gió, còn tôi thì chỉ biết đón gió cho mát, chứ nói thật chả hiểu cái gì... Nhưng có quyển học tốt Tiếng Anh trong ngăn bàn rồi nên tôi có thể yên tâm chịu khổ... và thảnh thơi ngủ một giấc ngon lành suốt cả tiết 1...
...
- Àoooo... ầmmmmm! – Tiếng sấm ngoài trời khiến tôi tỉnh dậy. Nheo mắt nhìn cả lớp đang trong giờ ra chơi hết sức náo nhiệt... thằng Đô từ bao giờ đã phóng đi chơi mất rồi...
Tiếng mưa vẫn vậy... nghe buồn và dai dẳng.. và vì vậy, trong sự khắc khoải đó, có nhiều điều tôi muốn níu giữ, những cái vô hình, có thể cầm nắm bằng trái tim, không phài như những giọt mưa dễ dàng tan đi khi tôi đưa đôi tay hờ hững ra đón nhận...
Hạt mưa từng giọt rơi xuống thành cửa sổ, hất thẳng vào tôi một cách như thách thức, trêu đùa. Tôi thích sự trêu đùa đó như một thói quen khó bỏ... mà không biết nên đóng cửa sổ vào...nên một bên vai tôi bị ướt đẫm...
*
Bước vội sang A3, Thấy ngay thằng Bách và Thằng Giang đang đứng bên lan can... vội vàng ra nhập hiệp hội chém gió...
- Này K...! – Thằng Giang gọi tôi...
- Gì?
- Bạn hôm qua kìa...- Nó chỉ thằng vào bạn nữ ngồi bàn 2 cạnh cửa sổ của lớp A3...
Hóa ra là người đó học cùng thằng Bách, vậy mà mấy đứa cứ nói người đó học A2 làm tôi tìm hoài không thấy... nhưng tôi chẳng biết làm gì... chỉ biết yên lặng đứng nhìn lén và chỉ có biết có như vậy...
Tôi tìm hoài nhưng không thể nhớ được sự quen thuộc từ người đó... một cảm giác hạnh phúc, ấm áp và có cả lạnh lẽo...
Có thể...
Vào một ngày mưa. Tôi đã gặp một người
Và ngày hôm nay, cũng là một ngày mưa, tôi đã gặp lại người đó...
Nhưng cũng vào một ngày mưa, tôi đã mất đi một người mãi mãi... không thể nào gặp lại được nữa...
Vậy nên, cái gì dễ hình thành thì cũng dễ tan đi. Chắc là vì tiếng mưa nên tôi cảm nhận được