Chủ đề: Tớ quên rằng mình đã chia tay
xchieclax (SV!) [Off] [#] (07.12.2015 / 17:11) Đang tìm người yêu |
- Đi sang A10 ngắm mấy bạn gái không mày? – Thằng Giang, Bách, Hiển kéo áo tôi.
- Thôi, tao không thích, bọn mày đi đi, nhớ bảo trọng là được...- Tôi đáp.
- Bảo trọng gì?
- Không khéo bị bọn con trai A10 oánh cho mất xác đấy...- Tôi đáp tỉnh bơ.
- Ờ nhỉ... Thôi mày cứ ở đây, tao với mấy đứa đi chơi vòng quanh trường, còn nhiều nơi chưa đi lắm...- Thằng Hiển cười...
- Nơi nào trước đây? – Thằng Bách ngây ngô.
- Nhà vệ sinh nữ... hehe...- Thằng Hiển kêu lên một hồi chuông báo động.
- Cút ngay, anh đéo có thằng bạn nào như thế...! – Tôi bắt đầu ra nhập...
- Ấy, anh K đừng có nóng. Em nói đùa mà...hehe!
- Anh biết mà... hớ hớ!
Tôi – Một thằng con trai luôn nhìn vào lớp A3 để quan sát một người, sớm muộn cũng có điều sảy ra khi con mắt của làng A3 đang để ý đến sự có mặt của một bạn nam ngoại tộc nhòm ngó... Nhưng tôi không quan tâm.. vì tất cả chỉ là những cơn gió nổi trôi, nhẹ nhàng đi qua đời tôi mà thôi...
Cho đến một ngày... tôi nghĩ, chỉ là điểm bắt đầu.
Chap 4: Bữa tiệc ám ảnh...
Từ ngày hôm đó trở đi, ngày nào tôi cũng sang A3 nhìn người đó... và bất giác nó trở thành một thói quen khiến tôi khó bỏ. Tôi nhiều lần muốn đến bên nói chuyện với người đó, nhưng sự tự ti về bản thân lại không cho phép, tôi sợ mọi người xung quanh bàn tán hay chỉ trích này nọ... với tôi, những tin đồn là một nỗi nhục lớn.
Ngày nào người đó cũng ngồi một mình trong lớp, im lặng và không nói một câu nào, hiếm khi thấy nụ cười trên môi và đôi mắt luôn man mác buồn rầu... có lẽ nào sâu trong đôi mắt trong trẻo kia là cả bầu tâm sự giấu kín... nhưng không có ai đủ tin tưởng để nói... và nói cũng có thể không ai hiểu được... một người con gái bình thường với nhiều người, gây nên sự xa cách lớn đối với tình bạn, nhưng với tôi lại là đặc biệt, tôi thấy ở người đó có sự thân quen đến kỳ lạ, nhất là ánh mắt và tính cách...
Người đó, luôn để trên bàn một quyển sách và nhìn vào đó với sự tập trung cao độ, không quan tâm đến những gì xung quanh, giống như là một khoảnh lặng của bản thân ngay giữa trốn đông người... Điều mà tôi vẫn đang thể hiện...
Tối hôm nay, ngày sinh nhật của thằng Giang... một ngày mưa lớn... một buổi tối không có sao băng...
Sau khi tan học về, tôi cùng mấy đứa bạn rủ nhau đi mua bánh Gato, nhằm tạo sự bất ngờ cho thằng bạn thân. Mấy đứa mới lên cấp 3 nên vẫn chưa quen với lớp mới, vẫn có quá nhiều khoảng cách chưa thể dứt bỏ và hòa nhập. Bởi vậy, nên những người bạn cấp 2 với nhau vẫn còn gắn bó rất thân, dù rằng mỗi đứa nay đã không còn học chung một lớp như xưa. Có thể thời gian sau này sẽ chứng minh nên điều gì đó, nhưng dù sao vẫn cứ sống tốt cho mọi người ở hiện tại đã.
Tối hôm ấy, một tiểu đội gồm 7 đứa tiến đến ngự trị trước cánh cổng nhà thằng Giang... tôi nghịch ngợm nhắn tin cho nó: ‘Bọn anh đang ở trước cổng nhà mày, ra nhanh không anh đốt nhà bây giờ’. Nó trả lời ngay:’ Đợi bố thả chó đã thằng hó ạ’... nói vậy thôi chứ thằng này chạy ra mở cổng nhanh lắm, tay bắt mặt mừng như kiểu lâu năm không gặp. Với cả có 3 bạn nữ nữa đi cùng nên anh này cư xử lịch lãm đến giật nảy cả mình.
- Ồ bọn mày làm tao bất ngờ thật đấy? – Nó tỏ ra khá ngây thơ, thực ra biết thừa.
- Bất ngờ nhỉ? Còn gì nữa không? – Thằng hiển bắt đầu xiên xỏ.
- Ơ, còn rất nhiều...- Thằng Giang ngơ ngác...
- Mà mày xích chó chưa...?- Tôi cười.
- Làm đéo có chó mà thả... Chém chú thôi...
- Tưởng gì, đang thèm thịt chó...
- Haha, mấy anh xuống hết đê, lên cao quá rồi đấy, mà Giang định mời bọn này vào nhà không đấy, không thì bọn này đi về...- Trang, Bích, Hạnh và Hường nhìn mấy thằng tôi nãy giờ.
- Ơ, có... mời.. mời mấy đứa khốn nạn vào nhà...- Thằng Giang cười sặc sụa.
- Anh oánh vỡ mồm mày giờ...
Mấy đứa vào nhà rồi thi nhau ra chào hỏi bố mẹ thằng Giang để tỏ ra có phép với gia đình nó, sau muốn phá cái gì... thì còn biết đường mà ăn nói sau. Rồi cả bọn bày biện thực phẩm lên bàn, bao gồm cả cái bánh Gato lung linh đi mua hồi chiều.
- Có mua cả tuổi mụ không đấy ( đó là tuổi đẻ )? – Thằng Bách cười nhìn Trang đang cắm nến vào bánh sinh nhật.
- Có, mua thừa đến mấy chục cây nến mà...- Trang trả lời.
- Thế thì cắm hết vào, chúc mừng sinh nhật thằng Giang mấy chục năm sau luôn...- Hiển gác chân lên đùi rồi ung dung nói, xong rồi giật nảy mình khi thấy ánh mắt thằng Giang đang nhìn mình khá âu yếm, à xin lỗi, là ánh mắt hình viên đạn mới đúng.
- Chú tin anh túm cổ lẳng ra ngoài sân không? – Giang lên tiếng, vẻ như hơi bức xúc.
- Ơ, anh Giang đừng nóng...
- Hơ hơ, thế là tốt...
Tôi cười cho có lệ, nhưng trong lòng không hề có chút gì đó đáng để cười cả, với tôi, đến những nơi mà vị trí của bản thân là không mấy quan trọng, thì tốt nhất là đi về. Có thể cũng là do cái tôi của bản thân còn quá lớn.
Tôi với thằng Bách ra xem ảnh treo tường của nhà Thằng Giang, thì thằng Bách bất ngờ hỏi:
- Đéo thấy ảnh thằng Giang đâu nhể?
- Đấy, nó đang nằm dưới gốc cây đấy! – Tôi đáp lại.
- Ờ nhỉ, đẹp trai chả khác gì mày...haha.
- Cái đệt, chú chơi anh à...- Tôi gắt.
Thực chất bức ảnh đó là chỉ một con cún đang nằm ngủ một giấc ngon lành dưới tán cây hạt rẻ chứ làm gì có thằng Giang nào đang nằm ở đấy, vì thế có thể hiểu con cún kia là ám chỉ đứa nào...
...
Phòng khách nhà thằng Giang, đó là nơi tối nay sẽ xác định trở thành bãi chiến trường. Đó là một sự thật và sự thật thì không thể chối cãi.
Tất cả quây quần bên bữa sinh nhật thịnh soạn có một không hai, còn nếu có hai thì chắc là bọn này làm rò rỉ thông tin ở đâu rồi. Thằng Đô thì cầm cái máy ảnh canon đi quay vòng quanh buổi tiệc, thỉnh thoảnh hứng lên làm dáng chụp ảnh, nhìn điệu không thể tả được. Dù sao thì nhờ nó, thì tôi mới cảm thấy vui hơn...
- Happy birthday Giang còi...- Cả bọn hô lớn
- Còi đéo gì? 46 cân đấy? – Nó nhếch mép nói.
- Vỗ tay...- Thằng Hiển thêm câu trêu ngươi.
Và hậu quả là hai thằng cầm bim bim lém nhau suốt bữa tiệc... nhìn y hai vợ chồng mới cưới đang nô đùa bên bàn ăn đầy tình cảm. Vâng, chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy sợ quá rồi...
- Thay mặt cho ban tổ chức tang lễ, à nhầm, sinh nhật cho anh Giang. Tôi xin được tuyên bố, buổi tiệc hoành tráng nhất được bắt đầu...- Thằng Bách tự hào thông báo, và bị ngay cái kẹo của Thằng Đô ném thẳng vào mồm vì cái tội nói nhiều... May cho nó là không phải gạch, nếu không thì...
- Ăn đi các em...- Thằng Giang cười nhăn nhở...
- Thạch gì ăn vào da đẹp sáng xinh nhỉ...? – Tôi cầm cái thạch Natry đưa đi đưa lại trước mặt rồi mỉm cười chén nó.
- K ăn đi rồi các bạn nam mới theo nhiều...- Bích đùa tôi.
- Xin lỗi nhưng tớ không phải là Gay, hì...- Tôi hoảng hồn thanh minh...
- Cãi đê...- Thằng Hiển thêm dầu vào lửa...
- Anh cho phát đạp bây giờ...- Tôi gắt...
- Ớ, em đùa mà anh...- Nó lại giở trò ngây thơ, nhưng thôi, tôi dễ tha thứ lắm nên xóa tội.
Rồi, phần quan trọng nhất đã đến, ánh đèn trong phòng được tắt đi, bao gồm cả cái quạt trần đang tha hồ tạo gió phía trên đầu mỗi đứa. Ánh nến như một thứ ánh sáng kỳ lạ đầy mê hoặc, thắp sáng tâm hồn và ký ức xa xôi về một thời cấp hai kéo dài suốt 4 năm... Nó như những bức tranh nhẹ nhàng trôi trên nền nhạc pop ballad đầy mượt mà của bóng tối hay thứ ánh sáng dịu nhẹ của những chiếc nến lung linh... Những năm tháng thật đẹp, trước ngày em ra đi...
Chap 5: Nỗi nhớ gọi tên...
- Phạm K... - Tôi giật nảy mình khi nhận ra cái tên đầy yêu dấu của mình được thầy Sử gọi lên bảng kiểm tra bài cũ... con tim đập nhanh dần vì những ý nghĩ tiêu cực trong đầu... tôi đã học bài ở nhà rồi ư? Không, tôi chưa học một chút gì vào cái đầu thần thánh của mình cả nên không biết phải nói gì trước những câu hỏi nghe quen quen mà chẳng nhớ là trả lời như thế nào của thầy.
- Dạ...- Bước vội lên bục giảng, đưa mắt nhìn cả lớp với sự giúp đỡ khẩn thiết, nhưng có lẽ không một ai hiểu được cả.
- Em hãy cho biết ‘Nội dung của chiến dịch Việt Bắc năm 1947’?
- Dạ... ờ... Năm 1947... 197...147- Tôi cứng họng... thầm nghĩ thật sâu trong trí nhớ ‘cái gì nhỉ?’, nhưng cái nhớ ra chỉ là một dấu hỏi to tướng.
- ‘...’ – Em nhắc tôi, nhưng khổ nỗi tai tôi không thể thính như super man nên cái nghe được chỉ như âm thanh của tiếng quạt trần quay vù vù bên tai...
- Cái gì á... To lên...- Tôi cố gắng nói nhỏ hết mức...
- ‘...’ – Vẫn chẳng nghe được gì ngoài im lặng...
Thấy tôi loay hoay mãi mới thốt được một câu chẳng ra hồn, thầy Sử đoán ngay là tôi chưa học bài ở nhà nên nhanh chóng hỏi sang câu khác, câu này thì tôi trả lời ngon lành, vì chẳng có gì khó cả, nghĩ lại bây giờ thì thấy rất phục mình lúc đó:
- Em chưa học bài cũ phải không?
- Ơ, đâu có... À vâng, em chưa học...
- 1 điểm... về chỗ, buổi sau cố gắng lên gỡ...
- Dạ...- Tôi vác bộ mặt như đưa đám về chỗ, ngoái nhìn em rồi lắc đầu đầy ái ngại...
Đấy, trả lời rõ ràng thế cơ mà...
Đùa thôi, giờ nhớ lại lúc đó vui thật, ít ra tôi còn có thể tự hào vì quá khứ của mình đã từng đi qua những khoảnh khắc đáng nhớ và vô giá mà đời học sinh ít nhất đã phải từng trải qua rất nhiều lần, vì khi không còn học trên ghế nhà trường, bước qua thời học sinh nhẹ nhàng nhưng là ký ức khắc sâu mãi mãi, ta sẽ không tìm đâu ra cảm giác bước trên bục giảng, với cảm giác khó khăn khi chưa học bài ở nhà... những người bạn thân thiết chia sẻ cảm giác buồn rầu khi ta bị điểm kém... Rất quan tâm và đồng cảm!
- Hôm nay quên không học sử... chán không thể tả được...- Tôi chán nản nằm gục xuống bàn...
- Chết *** đi thằng ngu...
- Cái...
Đó là tuổi học trò thẳng thắn, với những câu nói đùa nhưng là bao cảm xúc rất khó để bộc lộ, và cũng vì thế, với một ai đó qua lời nói, thì không nên đánh giá quá vội vàng nhân cách con người... Hãy dùng tai để nghe, nhưng dùng con tim để cảm nhận...
Bước nhẹ nhàng cùng em trên sân trường náo nhiệt của ngôi nhà cấp hai đầy náo nhiệt, những cảm giác tuyệt vọng và chán nản như tạm thời lánh đi, để lộ gương mặt hớn hở...
- Thôi, tiết sau nhất định phải cố gắng gỡ điểm, không thể bị hạ gục như thế được...- Tôi nhìn em với quyết tâm cứng như sắt...
- Tin được không đây, K nói phét như vẹt ấy...- Em mỉm cười, mỏng manh như cơn gió...
- Ơ... K quyết tâm là phải thành công... thất bại thì...
- Thì sao?
- Là mẹ của thành công... Vẫn như nhau cả...hahaha
- Chỉ có thế là tài...
- Aa... đau...
- ...! - Em véo tai tôi khiến tôi phải kêu thét lên làm cho bọn con gái khối 8 tưởng tôi lên cơn động kinh... hay cái bệnh gì tương như tự thế...
- Á... bỏ ra...
...
Ánh sáng của 15 cây nến vụt tắt, cũng là lúc thằng Giang đã kịp giữ cho mình một điều ước bí mật nào đó, cả bọn cũng không hói, vì khi hỏi thì nghe nói mất thiêng và không thành sự thật được...
- Muốn biết tao ước gì không? – Thằng Giang cười tươi rói...
- Nghe...
- Tao ước lúc nào cũng như thế này và bọn mày hãy học thật tốt ở những lớp mới, đừng giữ khoảng cách, hãy hòa nhập...- Nó nói thật chậm và rứt khoát, bỗng dưng tôi cảm thấy có cái gì nhói đau ở trong người, như thể chỉ chờ tôi lên tiếng là cay cay khóe mắt...
- ...!
- ...! – Sự im lặng bao trùm một khoảnh thời gian...
1 giây
2 giây
...
10 giây
...
20 giây
- Mà thôi cắt bánh đê, nhìn nãy giờ đói quá rồi... - Thằng Giang cười gượng phá tan bầu yên lặng đáng ra không nên có, nhưng dù sao cũng không nên cất sau nó trong tim mà không chia sẻ nó một ai khác, nhất là ở đây có những người bạn thân thiết vậy mà...
Tối đó, chiếc đồng hồ chỉ đúng 9 giờ... chúng tôi tạm biệt Thằng Giang ra về, tất nhiên là với gương mặt sáng ngời của bánh kem... đứa nào đứa nấy đều bị bôi kem đầy mặt thậm chí là cả quần áo...
9 giờ 5 phút tối, một cơn mưa rào cuối hạ trút xuống như muốn gột rửa tất cả... nhưng với tôi bây giờ... xin mọi thứ đừng qua đi, như những giọt mưa không thể xóa nhòa mọi thứ...
‘Trong mưa... Ai đó gọi tên một người trong sự im lặng đến phát sợ...
Dưới mưa... Ai đó nắm nấy tay nhau, đan chặt trong hơi ấm cuối cùng còn có thể...
Vì mưa... Ai đó mang theo ký ức quặn thắt trái tim... để khi mưa rơi không thể ngừng khóc cho tất cả đã sẵn sàng qua đi từ rất lâu...
Và mưa... lạnh lẽo, cay đắng, hạnh phúc, ngọt ngào... nơi nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gương mặt của một người, sau cùng tan đi theo mưa... nhanh, mà không lưu luyến... nơi đôi chân như dừng hẳn, gục xuống và gào thét...
Nhưng... với mưa... là tất cả trong tôi... sẽ không có khái niệm ghét hay thích nó... tôi sẽ trân trọng và níu giữ từng khoảnh khắc... dù là rất nhỏ...’
Ngày mai sẽ là một ngày tôi bắt đầu nhận ra những cảm giác thuộc về mình...
Chap 6: Bài học đầu tiên...
Cơn mưa trút xuống ào ào như muốn gột rửa tất cả... không trừ một ai hay bất cứ một điều gì, là cơn bão đã được dự báo từ trước, là cơn mưa mang lại những hồi ức, từ lâu đã nhắc tôi phải để nó nằm yên trong tâm chí, vậy mà tôi đâu bao giờ để nó ngủ yên như mình mong muốn, cứ có một gợi ý vô thức nào đang diễn ra, tôi lại nhớ đến những hình ảnh nặng nề ấy, tất cả đều khiến tôi mệt mỏi và chỉ muốn tìm đến một căn phòng trống rộng lớn nào đó, và chỉ khi tìm đến, tôi sẽ đập phá, làm những hành động hành hạ bản thân cho nỗi đau thể xác lấn áp nỗi đau nào nghẹn ắng đang giết chết tôi từng ngày, muốn ngồi gục vào tường, hát lên, hét lên thật to, làm sao để xé hét những cảm xúc, mà tôi đang đóng lại kín mít trong tâm chí, không một lối thoát nào, không hề...
‘‘Không có đường tắt nào cho sự lãng quên, ngày ngày phải đối mặt để quên đi nó... và với tôi, nếu điều đó là sự thật, thì mối tình đầu của tôi cũng không thể nào tồn tại trong tâm chí tôi lâu đến như vậy, mỗi người đều có sự trân trọng với quá khứ khác nhau, giống như chẳng ai có thể quên đi nỗi đau mặc dù miệng nói vẫn ổn, vì lời nói ai chẳng nói được, và nỗi đau thì chẳng bao giờ diễn tả được cụ thể bằng lời...’’
***
Tôi đạp xe trong mưa về nhà... tôi đi ngang qua con đường mang tên nỗi nhớ của ngày nào, và không có gì lạ, khi tôi thấy trong mình có nỗi sợ hãi, cả sự nhung nhớ và cồn cào như muốn giết chết chính mình... tôi bị ám ảnh, tôi thấy mình bất lực, tôi thấy lạnh, tôi thấy đau, tôi cố gắng kìm lòng đạp xe qua con đường ấy, và đi hết con đường đó, lại một lần nữa nhìn lại, tôi như thấy em đang dõi theo mình... đó là cảm giác rất gần mà sao lại quá xa...***Chiều hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng khá là ổn định, không buồn cũng như không vui, với tôi thế là ổn... tôi đặt cặp yên vị vào chỗ ngồi, rồi đi ra hành lang đứng với bọn con trai lớp mới... và tất nhiên, tôi chẳng biết rõ về đứa nào, ngoài cái tên nghe được từ hồi giới thiệu đầu năm...
- Anh em lập đội làm trận với A1 đi! – Thằng này tên Tuyền.
- Chưa tập gì với nhau mà ông đã đòi đá thì xác định thua con mẹ nó luôn đi! – Thằng Hà trả lời thằng Tuyền.
- Bọn A1 cũng đã tập gì với nhau đâu, anh em toàn chân sút cứng thì sợ đéo bọn nào!
- Mày gạ được thì gạ! – Thằng Đạt nói...
- Vậy để tao thử...!
- Ờ, tùy mày...!
Tôi im lặng không nói gì, chỉ thở dài và nhìn mọi thứ đang diễn ra, tại sao tôi lại có cảm giác, như mình đang sống cuộc sống của người khác vậy? tôi thấy mình lúc này hơi vô dụng... chỉ có đầy đủ mọi thứ cho giống một con người, chứ thực sự đâu phải? tôi nghĩ tiêu cực quá phải không?
***
Những tiết học diễn ra sau đó thật chậm chạp, tôi cố gắng không để mất kiến thức ngay từ những ngày đầu năm, vậy nên hồi ấy tôi khá chăm. Còn sau đó, có lẽ vì có quá nhiều chuyện diễn ra, khiến cả nửa học sau, tôi dường như không biết khái niệm học là gì?
- Mời em nam bàn cuối cạnh cửa sổ đọc cho cô phần I...! – Tôi chết lặng vài giây khi cô Dạy Sử gọi đúng vị trí của mình, cũng do ở lớp tôi ít khi lộ mặt, giờ là lần đầu tiên bị mời từ đầu năm đến giờ, nên cả lớp quay ra nhìn tôi, thực sự là với ánh mắt lạ lẫm vô cùng...
- Dạ... Đến Người tinh khôn...! – Tôi đứng dậy và đọc như một cái máy, tôi cố gắng đọc to, thật là rõ ràng, mạch lạc, để cho thấy giọng mình hay đến như thế nào, đọc thật nhanh, để chứng tỏ mắt mình tinh và là chỉ có những người hay đọc sách lắm, mới có thể đọc được kỳ diệu đến như vậy!
- ... K..ơi... đọc nhầm bài rồi, bài 3... cơ mà...!
- Cái...cái gì? - Tôi hoảng hồn khi nãy giờ mình đang đọc phần I của bài trước, nãy giờ mải nhìn cây ngoài cửa sổ nên chả chú ý gì, khổ, tại cái cây có nhiều lá quá.. đùa thôi, tôi vẫn bình thường lắm, thực ra lúc ấy chả hiểu tại sao tôi ngớ ngẩn đến như vậy, vì có lẽ tôi hay suy nghĩ vớ vẩn và khá mơ hồ...
Thấy phần mình vừa đọc quen quen, nhanh như cắt, tôi vội vàng lật sách và đọc đúng nội dung hơn, nhưng phải chăng có một nỗi nhục lớn không hề nhẹ, tại sao tôi đã sai lại còn đọc to, với cả sự tự tin đầy nhiệt huyết đến như vậy, ai có thể nói cho tôi biết tại sao không?...
Sau một hồi cất cao giọng nói, tôi đã đọc xong với gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng quay sang chữa thẹn với bạn nữ ở tổ bên cạnh vừa nhắc cho mình, thấy có cái gì đó đặc biệt, giống như đang được chú ý, hay đúng hơn là sự theo dõi... bạn nữ kia cũng nhìn tôi và cười, tôi thì chỉ gật đầu rồi lúi húi viết bài... tôi thấy phục mình lúc đấy... sự lạnh lùng lên có của một thằng con trai...giờ thì ôi nô nô.
Tôi quay sang nhìn thằng Đô ngồi cạnh mình, thấy cái mặt trắng trẻo của nó đang vờ như vô tội, không phải vì bị mấy bạn nữ đang nhìn (ngắm) mình, thì dám chắc, tôi phải vả vỡ mồm thằng này rồi...
- Bố đọc sai thế mà không nhắc? – Tôi gắt...
- Tưởng mày cố ý đọc sai lên tao thôi, tao biết thừa...! – Nó nói tỉnh bơ.
- Ờ, tao cố ý! – Tôi đành nén cơn giận, vì ít ra nó tưởng tôi thông minh đến vậy! Chắc là tưởng tôi muốn gây ấn tượng với mấy bạn nữ đây mà... thế nhưng đâu phải?
- Mà tao thấy con nhắc cho mày cứ nhìn mày cười suốt đấy! – Thằng Đô nói nhỏ với tôi.
- Ai cơ, đứa gọng kính tím á! – Tôi ngoái ra nhìn, thấy bạn nữ đấy đang nói chuyện với đứa con gái bên cạnh, tôi lúc đấy chưa biết tên bạn ấy là gì, nhưng... hiện tại tôi có thể nói chắc một điều...giờ thì tôi đã biết bạn đấy là ai...
- Ờ, kệ nó! – Tôi đáp lại lạnh tanh, thực ra tôi không quan tâm cho lắm...
- Mày cứ giở vờ... nhìn cái mặt, là anh biết chú anh thích bỏ mẹ ra lại còn...! – Thằng Đô nói tiếp.
- Ờ, thích vả vỡ mồm mày ra đấy chứ! - Tôi cười một cái, rồi sắn ống