Chủ đề: Tớ quên rằng mình đã chia tay
xchieclax (SV!) [Off] [#] (07.12.2015 / 17:11) Đang tìm người yêu |
Trước khi bước ra khỏi quán, tôi cũng không quên ném lại ánh nhìn với bọn trẻ danh bàn bên cạnh...
“ Chúng mày liệu mà giữ gìn nơi này cho anh đấy! cảm ơn! ”
Bọn nhóc ngu ngơ không hiểu tôi nói gì... chỉ lầm lũi nhìn tôi bước đi... Và Tôi lại tiếp tục đi tìm ký ức của mình...
...
‘Chẳng cần để em phải nói... anh biết mình mất nhau...’
Con đường này, con đường tôi đang đi, là nơi mà tôi chân tôi gục hẳn xuống, cầm nắm bàn tay em, nâng lên chạm vào đôi má một lần cuối cùng... và mưa như tìm đến nơi tôi và em, phảng phấp che dấu đi những giọt lệ mặn đắng đang quyện vào cùng máu... cái thứ màu sắc mà tôi sợ hãi, đay nghiến nhất cuộc đờ này...
Nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt mệt mỏi, đau đớn, ngấn lệ, trái tim tôi như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vỡ nát ra, có khi những mạch máu phun ra, bắn sâu hằn vào đôi mắt tôi, khiến nó trở nên đỏ xè trong chén đắng quá lớn của cuộc đời mà một đứa trẻ còn quá nhỏ để chịu đựng được...
‘Chẳng cần để em phải nói...anh sẽ tự bước đi...’
Có một cơn gió thoảng qua, như là bàn tay em đang vươn tới bên tôi, giữ tôi bình tĩnh và bớt đi đau đớn... tán hoa sữa nhẹ xà theo gió, rơi nhẹ xuống khung đường này, như một cơn mưa nhỏ phủ trắng lên mái tóc tôi...
Có phải em không, người con gái tôi không thể quên! Từng ngày từng tháng...!
Tôi vẫn bước qua con đường ấy, khẽ ngoái lại vệ đường ngày nào mà mình đã từng tưởng chừng sẽ chết đi tại đó...
‘Chỉ là cơn mưa... đến nhanh rồi đi...’
...
Trở về nhà, sau khi trời đã sẩm tối, tôi chào bố mẹ rồi đi vào phòng, nằm gục xuống giường...
Với chiếc điện thoại, để bản nhạc mang tên ‘It’s rain’ của Rhy mà mình vẫn hay nghe... tất nhiên là vào luôn facebook lướt tin tức cho vơi đi nỗi buồn đang ám ảnh...
Bỗng nhiên, như có điều gì đó sai khiến, tôi vô thức ấn like và bình luận trạng thái của một người...
Hình dung ra thời khắc ấy, tôi đã khẽ mỉm cười... một nụ cười nhạt...
Chap 13: Có lẽ ký ức nên ngủ yên...
Một cái tên mang đến cho tôi nhiều suy nghĩ, và gợi thêm trong tôi những nỗi đau cào xé... một người con gái có cái tên facebook là Nguyệt Rain... cái tên gợi đến mưa... là cơn mưa...
Đó là người con gái có gọng kính tím luôn dõi theo tôi suốt từ đầu năm học đến giờ, chưa nói chuyện một lần nào, chưa từng dám nhìn thẳng vào nhau như những người bạn... người con gái làm tôi đỏ mặt khi đọc sai bài Sử, cũng là người giúp tôi nhận ra cái sai đấy! Nhưng với tôi hiện tại, cảm giác với người con gái ấy chỉ là chút rung cảm nhẹ, và thích thú khi được theo dõi, nhìn nhận... đó không phải thích và càng không phải là yêu... không phải...
Người con gái ấy đăng trạng thái...
‘Biển Sầm Sơn đẹp thật, chắc là không muốn về nữa...’
Tôi cười.. một nụ cười nhạt... tôi vô thức bình luận...
Tôi: Khi nào đi chơi biển về nhớ mua quà nhé bạn... J
Nguyệt: Ở đây luôn, có về nữa đâu mà mua quà hả bạn?
Tôi: Gửi về cũng được, tớ cho địa chỉ nhà tớ này...
Nguyệt: Èo... Chỉ quan tâm quà thôi à?
Tôi: Ừ... hì...
Cảm giác tôi trống rỗng lạ lùng, liền tắt điện thoại, ném mạnh xuống góc giường, đôi mắt ngấn lệ đầy đau đớn... ký ức về em lại hiện về và đang xát thêm vào tim tôi những con kiến gặm nhấm da thịt mệt mỏi không chút phản kháng...
‘Qúa khứ này mình phải quên đi! Là cậu đã không còn và tớ có chờ đợi hay nhớ mong cũng không thể thay đổi... là cậu đã khiến tớ nhận ra mình đã mãi mất nhau... và có lẽ tớ lên coi tất cả chỉ thoáng qua thôi, tớ chỉ cần im lặng và bước qua tất cả những gì gắn liền về cậu... nhưng không, làm sao tớ có thể quên đi kỷ niệm ngày nào cơ chứ! Tớ không muốn mình trở nên độc ác như thế! ... Tớ nhớ cậu. tớ muốn nhìn thấy cậu, tớ muốn nghe thấy giọng nói cậu, tớ muốn cậu luôn cười, cậu hãy một lần nhìn vào tớ, về bên tớ, dù chỉ là một linh hồn, một cái bóng. Tớ không sợ điều gì đâu, cậu à...!
Mất mát cậu, ngày ngày thiếu cậu, cuộc sống của tớ không thể bình yên, một cậu bé luôn cười như tớ giờ chỉ dám im lặng với tất cả, tớ trầm đi, tớ không còn như xưa, như cái lúc cậu còn bên tớ! tớ đang khóc này, con trai khóc đấy, cậu muốn nhìn tớ khóc và cười phì đúng không? Giờ là lúc đấy!’
Cười nhạt trong nước mắt, lệ lăn nhẹ và ước đẫm phần cổ áo tôi, có đôi lần nước mắt nhẹ nhàng hòa vào vị giác, và cái vị ngọt mà mặn của nó khiến tôi cứ cố gắng khóc nấc lên, cố gắng hết nước mắt, khóc hết mức có thể... tôi lại khóc như ngày hôm đấy, bên cạnh em... và những ngày sau... bên cạnh nấm mộ của em...
Cũng đã đến lúc tôi phải quên đi... Ký ức! ngủ yên nhé!
Nuốt nước mắt, tôi dần chìm vào giấc ngủ... tiếng đồng hồ... tích tác trong gian phòng tối tăm, lạnh lẽo...
...
Tiếng Chuông báo thức vang lên như một hồi còi vang lên tràn ngập cả gian phòng... Tôi bừng tỉnh, đưa tay lên khóe mắt, đôi mi như bị nước mắt khô đi bết lại, tôi cảm thấy mình không được ổn...
Làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi tôi xuống phòng bố mẹ để chơi máy tính... Bố mẹ tôi đều đã đi làm hết... giờ ở nhà chỉ có tôi và thằng em... nó học lớp 4 và hiện đang ngủ yên lành trên phòng của nó...
Tôi vươn vai rồi đăng nhập facebook, nhận được tin nhắn của Nguyệt Rain...
‘Cậu thích quà gì đây?’
Tôi đã xem, nhưng vẫn đánh dấu là chưa đọc... tiếp tục lướt tiếp mấy cái thông báo like ảnh hay bình luận vớ vẩn... cũng không muốn trả lời tin nhắn kia... thậm chí tôi còn không nhớ, tối qua mình đã làm trò gì?
Đang mò vào youtube xem mấy bộ phim cương thi, thì tôi lại nhận được tin nhắn...
Nguyệt Rain: NÀY?
Tôi: Sao?
Nguyệt Rain: Bạn thích quà gì?
Tôi: Gấu bông được không?
Nguyệt Rain; Con trai mà thích gấu bông...
Tôi: Màu hồng luôn nhé!
Nguyệt Rain: Èo... được rồi... hì...
Tôi liền tắt Facebook luôn sau đó, đắm mình vào những tình huống hài hước của bộ phim cương thi vừa tìm được...
Có lẽ đây là cách tôi sống qua mấy ngày nghỉ chán nản này! Và cũng nghĩ thầm, ‘liệu mình có được mua quà thật không nữa...’
...
Chiều hôm đấy, tôi bị bọn bạn gần nhà rủ đi đá bóng, tâm trạng tôi đang như thế này nên cũng muốn được giải tỏa... nghe nói là đá độ với bọn nào đó Có cái tên là Cầu Lội...
Tôi liền vác bộ mặt phờ phạc theo đám bạn khởi hành tới địa điểm giao tranh...Lòng có c hút vui phơi phới, vì suốt mấy tháng nay chưa được động chân vào trái bóng... hình dung đến viễn cảnh tôi sẽ ghi bàn trong trận bóng này...
Hai đội gặp nhau và bắt tay nói chuyện khá vui vẻ, hình như bọn bạn tôi quen biết bọn này...
- Bọn mày có mang theo tiền không? – Thằng Hiển nói...
- Ờ thì có, sao?
- Tưởng không mang, thua thì tao đéo cho vay đâu, hehehe!
- Đệch, chưa biết ai thua...- Mặt thằng đỏ ửng...
- Biết đâu bất ngờ...
Nói chuyện rôm rả vài câu, thì hai đội vào vị trí... sẵn sàng cho trận thư hùng đang sắp sửa được diễn ra... Tôi cười nhạt khi cái ý nghĩ được ghi bàn bị dập tắt sau câu nói của thằng Hiển...
- Hôm nay, mày tạm bắt gôn hộ thằng Trường đi, cho nó làm Hậu vệ, bọn Cầu Lội này nhả mà, mày bắt chân cũng đỡ được...
- Cái...
Phải rồi, bộ mặt tôi lúc này chỉ có hai từ diễn tả đúng... đó là “Bất hạnh”
Chap 14:
Có lẽ tôi trong ngày hôm đấy, vô thức nhận ra tài năng bắt bóng bằng chân của mình, hay đúng hơn, đó là khả năng làm thủ môn hết sức hoàn hảo...!
Trận bóng diễn ra như điều hiển nhiên, đội tôi ác đảo và nắm chắc phần thắng, chỉ là không biết sẽ thắng cách biệt bao nhiêu bàn và đội Cầu lội có ghi được bàn danh dự hay không?...
Kết thúc hiệp 1 trống vắng cực độ, chúng tôi dẫn trước 5 bàn không gỡ. Công việc của tôi ngoài nhặt bóng thì còn có trách nhiệm phát bóng lên cho bọn bạn đang hăng hái ghi thêm nhiều bàn thắng hơn nữa...! dường như cả hiệp một, chẳng có một tình huống nào đủ khiến tôi phải giật mình phô diễn tài năng làm thủ môn mà bản thân đang im lặng dấu kín! ...
Nhưng hiệp 2 thì...
Có lẽ là sau những gáo nước lạnh bị dội thẳng vào người, Cầu Lội biến mình thành những con thú khao khát bàn thắng đến đáng sợ... hình như con người ta khi bị ác đảo nhiều quá thì thường lòng tự trọng của họ sẽ trở thành liều thuốc kích thích vô cùng... vô cùng hữu hiệu...
Nếu như ở hiệp một, đội tôi ép sân với hành loạt những tình huống sóng gió quanh khung thành đội bạn, thì hiệp hai, điều đó là ngược lại... giờ đã không còn là tấn công như trước, mà chỉ còn là lôi nhau về phòng thủ, mong sao tỷ số được bảo toàn...
Một đợt tấn công bên phía cánh phải, bóng từ chân hậu vệ đội bạn sau một hồi dùng động tác giả qua người, được chuyền nhẹ sang phía cánh trái trống trải, cầu thủ đội bạn nhận bóng tiếp tục đảo người, khiến cho thằng Trường đội tôi mất đà và ngã mạnh xuống mặt sân đất đầy cát phủ... qua được một hậu vệ đội tôi, bóng được đưa nhẹ về phía trung lộ, đội bạn chuyển sang tấn công chính diện. Hàng công đội tôi từ đâu đã kịp về thủ, lao vào tranh bóng, nhưng khi chưa kịp làm nên điều kỳ diệu, thì một đường chuyền của đội bạn lại dội ngược về phía cánh phải. Lỗ lực chạy cách sau pha nhận bóng, một hậu vệ đội bạn nhắm thẳng vào vị trí tôi đang canh giữ, như một tiếng sấm đánh vang bên tai, tôi định thần và nhìn theo đường bóng...
... bóng như một một vật thể lạ bay là là về phía góc hẹp giữa tôi và cột dọc, tôi vội vã đưa chân trái chặn bóng nhưng lại vô tình khụy xuống, làm cho quả bóng bay vọt sang phía bên trái cầu môn một cách nhanh gọn... tưởng rằng vượt qua sóng gió, nhưng tôi đã nhầm, bóng rơi đúng vào vị trí mà tiền đạo đội bạn đang đóng giữ, và không mắc một sai lầm, cầu thủ ấy sút... tôi vô vọng nhìn đường bay của quả bóng, do không thể lấy lại đà sau pha khụy bóng vừa rồi, và biết chắc rằng, mình chỉ còn có thể cầu cho lúc đó có một phép màu đến từ cổ tích, mới có thể ngừng cho đội bạn rút ngắn tỷ số...
Bóng như tàu xé gió vút thẳng qua xà ngang... chấm dứt đợt tấn công một cách trống vánh... nhìn theo nơi rơi xuống của quả bóng, tôi thở phào khi phép màu ấy có tồn tại trên thế gian này!
- Trường, về bắt môn dùm tao? – Tôi thét lớn sau pha sóng gió đáng ngạc nhiên của đội bạn tạo lên, và cũng không muốn có thêm một tình huống tương tự nào xảy ra, nên quyết định sống thật với vị trí của mình... Đó là tiền đạo.. bởi thế mà tôi liền gọi thằng bạn về thay cho mình... nó cũng gật đầu và thay tôi về trấn giữ khung thành...
Tôi cười nhạt và nhìn thẳng về phía cầu môn bên kia...! đôi chân tiến nhanh vào vị trí, chờ lúc có thể tung chân ghi bàn cho hả cơn giận suốt mấy tháng nay không động vào trái bóng... và có lẽ tôi đã đúng... hôm đó tôi có ghi bàn! Nhưng có nhiều chuyện diễn ra sau đó, khiến cơ thể tôi không được lành lặn và an lành cho lắm...
Ngày 5 tháng 9, Ngày lễ khai giảng đầu tiên của tôi ở cấp 3, bạn bè sau hơn một tháng học trước chương trình, thì cũng đã quen biết gần hết rồi, chỉ là với nhau vẫn chưa được gọi là thân thiết hẳn. Có nhiều bạn tôi chưa một lần nói chuyện, và cũng không có ấn tượng gì? Cho nên sống trong một lớp học mới, điều đầu tiên, chính nỗ lực bản thân tôi phải tạo nên một cảm giác hòa đồng, đoàn kết, nếu không muốn bị tập thể tách biệt...
Lướt vội chiếc xe đạp trên con đường đến trường sau mấy ngày nghỉ đầy những chán nản, dưới cơn mưa rào ào ào không báo trước... tôi quả thực chẳng dám nghĩ, buổi khai giảng đầu tiên của tôi tại cấp 3 lại đặc biệt sướt mướt đến như vậy, chắc lẽ khai giảng chỉ mang hình thức trú mưa...
Cơn mưa lãnh đạm rơi từng đợt mạnh xuống chặng đường mà tôi đi, theo tôi đến trường, qua cánh cổng, qua bãi gửi xe, và cả khi lên đến phòng học... tôi thở phào rũ chiếc áo mưa đẫm nước, rồi treo nó bên phía cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi... cười nhạt nhìn không khí lớp học, tóc đứa nào đứa nấy đều bết xuống, chắc có lẽ là vì mưa muốn hành hạ mái tóc của bọn này đây! ( tôi cười )...
Thoáng nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, thằng Đô vẫn chưa tới, ‘có hay không thằng này có ý định trốn buổi khai giảng này?’ tôi lại nghĩ nhẩm... nhưng sau rồi định thần gạt bỏ suy nghĩ ấy đi, khi thằng bạn tôi vừa xách cặp thẳng tiến từ cửa lớp vào...
- Ô ở đâu mà đẹp thế? – Tôi ngơ ngác nhìn thằng Đô và chiếc ô trên tay nó... các bạn biết không? Chiếc ô ấy có một màu sắc mà khi tra trong từ điển tiếng anh, nó có tên gọi là pink, có nghĩa là màu hồng...
- Im đi, chú không phải trêu anh... - Thằng Đô nguy hiểm đưa lên trước mặt tôi một nắm đấm đầy uy lực... tôi cười nhạt, xong rồi làm cho hai con mắt nhìn nghiêng sang sống mũi, như thể tôi đang sợ hãi đến phát ngất vậy...
- Mày cá tính thật... hề hề... - Tôi vẫn tiếp tục nhìn chiếc ô hồng của nó mà không thể chớp mắt.
- Ờ, cá tính. Thế mày muốn tao cho mày thành gấu trúc không?
- Ấy... em xin, anh Đô tha cho em... - Tôi nuốt nước bọt van nài, khi nhìn mặt thằng bạn nghiêm túc thấy sợ... có lẽ còn trêu nó nữa, khéo lát nữa vô phòng y tế cũng lên.
...
Tôi vội vàng tiến ra ngoài hành lang, cũng thôi cái ý định sang A3 chơi, vì hiện giờ, chính tôi cũng không thể biết được bản thân đang trông mong điều gì, cảm xúc quanh tôi quá ẩn hiện, và tôi không thể xác định được đâu là thật đâu là ảo? có lẽ tôi chẳng dám có ý định gì với người con gái ấy nữa, nó đã quá rõ rồi mà?
Thở dài nhìn mưa, xối xả, vụt ngã những ánh mắt thẫn thờ của một ai đó, lại một lần nữa nghĩ lại...
Chiều tối hôm ấy, sau khi có một trận cầu phô diễn kỹ thuật khá hay với đội Cầu lội...ra về, Tôi chào chúng bạn rồi rẽ vào khung đường tràn ngập kỷ niệm ngày xưa, đó là thói quen mà suốt gần một năm nay, tôi vẫn chưa thể ngừng lại được. Có lẽ em cũng chẳng mong tôi quên em, và tôi cũng không muốn nhẫn tâm quên em tệ bạc như thế! Biết chắc rằng sau mỗi lần ghé ngang qua đây là khuya hôm ấy tôi lại gói lại mớ nước mắt yếu đuối, trong dòng thời gian và bóng đen tối tăm nơi góc phòng... nhưng ngày hôm ấy, tôi không khóc... mà lại nhường chỗ cho những suy nghĩ về người con gái tôi đang theo đuổi...cảm giác nhịp tim khó đều đặn và vụn vỡ thật kỳ lạ...
Tôi rẽ hướng xe vào khung đường đó, ánh mắt lại một lần nữa tối sầm lại, hình bóng và mọi thứ về em ngày hôm ấy lại hiện lên, rõ rệt hơn, và sắc nét hơn..., và như không thể kìm nổi cảm giác... tôi tiếp tục chìm đắm với quá khứ, với kỷ niệm mà không biết chuyện gì đang diễn ra... ngay đến cả việc vô thức có một chiếc xe đạp khác đang rẽ ra từ khung đường đó, chỉ là theo hướng ngược lại...tôi cũng không thể biết được...
Tôi đâm sầm vào chiếc xe đạp ấy, người con gái trên chiếc xe ngã mạnh xuống đường, chồng sách trong giỏ xe cũng theo đó mà bay tứ tung khắp nơi... tôi thoáng giật mình...
Dựng xe của mình và của người con gái ấy dậy, tôi ngờ nghệch không biết mình sẽ nên làm gì tiếp theo... khi mà người con gái trước mặt tôi, chính là cô gái cùng tôi dưới hiên mưa ngày nào??
Chap 15:
Trên khung đường với một người gắn liền với nỗi đau và nước mắt, người con gái ấy đã đến và mang cho tôi một cảm giác lạ lẫm và ấm áp đến khó tả, nụ cười trên môi và câu hỏi thăm đầy tính nghịch lý...
- Bạn có sao không? Mình sơ ý quá, không để ý thấy...
- Không, là mình mới đúng, mình cũng đâu để ý đến đường đi đâu...- Tôi gượng gạo nói.
- Ừk, hihi, mình cũng không sao đâu... – Người con gái ấy cúi xuống nhặt những cuốn sách bị rơi trên mặt đường... tôi thấy vậy liền..
- Để mình giúp...
- Ừ, cảm ơn bạn...
Ngờ nghệch nhìn người con gái tôi thích không chớp mắt, thoáng nhận ra nỗi buồn trên mắt của cô nàng, và hình như trước đó, nước mắt cũng đã xuất hiện...
- Bạn khóc sao? – Tôi lo lắng hỏi...
- Không? Đường đi nhiều bụi quá thôi, hi...
- Thật không? Không tin được? – Tôi vẫn hỏi...
- Không tin thì kệ bạn chứ sao, hứ!
- À ừ... - Lại cảm nhận chút gì khá xót từ lời nói ấy, tôi đâu có là gì cơ chứ?
Thân thể tôi cũng bị trầy xước sau khi hai chiếc xe đạp va khá mạnh vào nhau, khủy tay tôi cũng bắt đầu rỉ máu, điều ấy đã vô tình được người con gái tôi say nắng nhìn thấy...
- Tay bạn sao kìa...- Phá vỡ khoảng lặng vừa tạo ra, người con gái ấy lên tiếng...
- Ơ... à... chảy máu chứ sao? Bạn đừng lo, mình không thấy đau đâu... - Tôi vội cười...
- Nhưng...
- Không sao mà...
- Bạn kỳ thật đấy!
Tôi tự hỏi lúc ấy, số phận đã cho tôi gặp người con gái ấy trên khung đường này, để giúp tôi quên đi ký ức về em, để tôi có cơ hội tiến đến bên người ấy, hay giúp tôi đến với một người con gái khác... mà mãi sau này tôi mới nhận ra là mình yêu rất nhiều...
- Này cậu...! – Một giọng nói từ đâu ngày càng tiến sát lại gần chúng tôi, tôi cũng không ngu đến mức, khi không biết người ấy đang gọi cô nàng đứng bên cạnh mình...Nhưng gã ấy là ai? Người con gái tôi thích vội quay sang nhìn người con trai vừa gọi mình, sau đó im lặng vài giây rồi quay đi, chạy thật nhanh khỏi nơi đấy, cố gắng giữ vững khoảng cách với thằng con trai kia, bỏ lại cả chiếc xe vẫn đang dựng gần bên tôi...tôi hơi có chút gì đó khựng lại, có một điều gì đó không đúng... Người con trai kia đuổi theo cơn nắng của tôi, và cố gắng giải thích điều gì đó, hai người ấy to tiếng, và hình như chẳng bận tâm gì đến việc tôi đang ở bên cạnh... tôi bỗng nhận ra có một sự thật rằng...
Thở dài nhìn người con gái tôi thầm yêu mến, giờ đang trong vòng tay của người khác, sau khi cãi vã, giờ bật khóc nức nở, tôi chẳng thể hình dung được mọi thứ đang diễn ra là muốn tôi nhận ra điều gì... phải rồi, em đã có người yêu, và tôi sẽ chẳng thể làm kẻ thứ ba chen vào... tôi cười nhạt nhìn tán bằng lăng rung nhẹ trong gió... mùi hoa sữa bắt đầu xuất hiện và thật dễ chịu...
- Tớ xin lỗi, mọi chuyện không giống như cậu nhìn thấy...- Thằng con trai ấy nói...
- Tớ không tin...- Người con gái tôi thích yếu đuối nói, dường nư mọi chuyện ngày càng rõ hơn...
- Tớ chỉ bắt gặp Quyên ở đấy thôi, chứ tớ không hề hẹn hò gì với cậu ấy cả... cậu tin tớ đi, tớ thề đấy! – Thằng con trai ấy giải thích..
- Thật không?
- Thật...
- Cậu thề đi...
- Tớ thề rồi mà...
Đó Là lý do người con gái tôi thích đã bật khóc trước đó, trước cái lúc tôi nhận ra nỗi buồn ngự trị trên khóe mắt, không phải do bụi, không phải là cay mắt như lời bạn ấy đã lấy làm cái cớ, làm hình thức tránh đi khi tôi quan tâm đến... đó là lý do khiến bạn ấy không nhận ra chiếc xe tôi đang lao thẳng vào chiếc xe của mình, bởi chăng tâm chí bạn, đang nhớ về một đứa con trai khác, dù bản thân tớ vẫn đang hiện diện trước mắt...chắc chắn điều đó, cũng chính là lý do, mà đôi chân tớ, suốt ngày tháng qua,