Chủ đề: Tớ quên rằng mình đã chia tay
xchieclax (SV!) [Off] [#] (07.12.2015 / 17:11) Đang tìm người yêu |
Và tôi biết mình nên rời khỏi nơi ấy, và bỏ lại đằng sau người con gái mà mình ngỡ sẽ là một nửa của mình, sẽ là tình yêu đầu tiên giúp tôi quên đi ký ức buồn về em, nhưng tôi đã nhầm... có lẽ cuộc sống không cho phép tôi được quên em...! và cái vòng luẩn quẩn ấy, có hay chăng chỉ được phá vỡ khi có một người con gái mang đến lời nói yêu thương với tôi?...
...Mọi chuyện diễn ra sau đó, chắc mới chỉ là điểm bắt đầu...giống với những gì mà tên câu chuyện đã nói lên! ...
Đêm hôm ấy, thật lạ là tôi không khóc và buồn gì, những gì xảy ra hồi chiều tối cứ ám ảnh lấy tôi, và tôi cảm thấy có chút gì đó phụ bạc và lừa dối, mặc dù tôi và người con gái ấy chẳng là gì của nhau... giờ thì có thể đến hai từ bạn bè còn chưa được tôi chấp nhận... có lẽ là hết thật rồi, tôi sẽ không thích ai kiếu nửa vời như vậy nữa... chấm dứt! tôi thề đấy!
...
Ở hiện tại, cơn mưa ngày một nặng hạt, và lễ khai giảng vẫn chưa thể bắt đầu, tôi thở dài và cười nhạt đi, đưa tay ra trước mặt, hứng từng hạt mưa rơi mạnh xuống lòng bàn tay, lại một chút dấu ấn về mưa nữa gắn liền với tôi, và lại một lần nữa mưa trở thành một tiếng nhạc vang lên khẽ khàng nhưng buồn đi một cách da diết...
Thứ âm thanh ấy, và thứ thời tiết ẩm thấp ấy? chắc có lẽ là thứ âm nhạc mà tôi yêu thích và hay nghe nhất... chắc vì nó chính là tâm trạng của tôi, não nề, dai dẳng, và đầy nước mắt...
Vội thở dài đưa mắt sang phía bên phải mình, tôi sững sờ khi thấy người con gái có gọng kính tím đang đứng bên cạnh, nhưng chỉ im lặng và nhìn xa xăm theo dấu mưa về phía sân trường... không nói một câu gì, không bận tâm điều gì...
Tôi thoáng lạ lẫm, sau rồi đưa tay che đi đôi mắt của người con gái ấy, và bật cười một cách khó hiểu?
- Làm trò gì đấy?
Tôi vội buông tay xuống!
- Cậu đang nghĩ gì mà tâm trạng vậy? – Tôi hỏi ngược lại...
- Thế cậu đang nghĩ gì?
- Tớ hỏi trước...
- Kệ cậu... trả lời đi...? – Người con gái ấy cười...
- Thì đang đếm xem có bao nhiêu hạt mưa rơi thôi...
- Có người nói dối kìa, hic...
- Đâu có... có 30 nghìn 1 trăm 20 hạt rơi xuống rồi đấy, không tin Nguyệt cứ thử đến lại đi... - Tôi lại bật cười.
- Tớ Chẳng rảnh như bạn nhé! ...
- Vâng... cậu chỉ rảnh hơn thế thôi...
- Này, muốn tôi đấm hả?
- Không dám, haha...
Dưới mái hiên lớp học, trên hàng lang tầng 3, có hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau dưới mưa... bất chấp có những khoảng thời gian sau này... cũng vì nhau mà phải bật khóc rất nhiều, có chăng là mỗi khi mưa rơi xuống...
Chap 16:
Ngày khai giảng hôm ấy không được diễn ra vì lý do mưa quá to... tôi ở lại trường được một khoảng thời gian, rồi cũng cùng chúng bạn ra về... lòng bỗng nhiên có chút gì đó vui lên một cách kỳ lạ... định hình ra, tôi biết chắc chắn là do người con gái ấy đã mang lại...
Dường như tôi bắt đầu để ý đến Nguyệt nhiều hơn, nhưng không phải bằng cách mà một đứa con trai thích một đứa con gái, mà chỉ là giữa một người bạn đối với một người bạn...Và tôi cũng nhận ra, mỗi lần tôi nhìn lén Nguyệt cũng là cái lúc mà cô nàng đang nhìn mình... Nhưng khi mà hai ánh mắt chạm nhau, tôi luôn là người quay đi đầu tiên... kèm theo sự bối rối mà bản thân tôi không nên có! Có lẽ định nghĩa về hai từ bạn thân, tôi dần như hiểu được... và còn hiểu rất rõ khi chính nó bị phá vỡ...
...
Một buổi tối với bóng đêm bao trùm, tôi lang thang và thể hiện sự cô độc trong từng bước chân, rảo bước trên con đường mà mình đã thấy ánh mắt của em lần cuối cùng. Khẽ thở dài những từng đợt thật não nề, đôi mắt biết thế nào là trống rỗng nhưngkhông thể thoát ra khỏi cảm giác ấy... như bị chói buộc, bị gắn liền...
Dưới Con đường của những cơn mưa, tôi biết chắc rằng đó là nơi buồn nhất. Bàn tay tôi đã buông xuôi em trong thứ màu sắc ghê tởm và đáng ghét của máu, bên giọt nước mắt chưa kịp khô trên gương mặt thanh tú của em... câu nói cuối cùng của em tôi vẫn còn nhớ rất rõ... Và tôi càng tự hành hạ bản thân mình, vì trong câu nói và cơn đau của em, tôi thật sự rất vô dụng... tôi mặc em đau, mặc em rời xa, tôi chỉ biết nắm chặt tay em trong lúc ấy, cứ tưởng chỉ như vậy, là đủ sức kéo em ra khỏi bàn tay của thần chết...
Con người mà, làm sao có thể tránh khỏi điều không may đang xảy ra, khi biết chắc rằng nó có tồn tại mà vẫn không tìm cách tránh né, hay biến nó thành một điều hết sức đơn giản. Đôi khi thứ đáng sợ nhất không phải cái chết, mà là cuộc sống đang tồn tại và sống với hàng ngàn thứ phải lo nghĩ. Có lẽ chỉ có hồi còn bé, thì sự vô tư, hồn nhiên mới là điều hoàn hảo và duy nhất, càng lớn nên rồi, biết suy nghĩ, và càng thêm nhiều suy nghĩ... thoát ra và bình yên như hồi nhỏ chắc là chuyện không thể...
Tôi đứng lại ngay nơi mà bóng em ngã xuống... hình ảnh kinh khủng ấy lại hiện lên, tiếng còi xe ngân lên, tiếng động cơ rõ dần, tiếng mưa ngày càng nặng hạt, tiếng cười đùa của chúng bạn, tiếng khóc sụt sịt khi tất cả vay quanh em, tiếng hét của bản thân tôi vì quá đau đớn, tiếng xe cứu thương ngân lên một cách quá chậm trễ...
Cơn gió lạnh thốc ngược phía sau tôi, cảm giác lạ lùng chạy dọc xương sống, chút gì đó vụt qua trước mắt tôi, một cái bóng đen mờ nhạt... rồi rõ dần...
Tôi đưa tay lên gạt đi nước mắt, định thần nhận ra, không thể sai được, đó là em...
Tôi đang ở đâu đây, làm sao tôi lại có thể gặp em thế này... tôi chạy vội đến gần, vươn đôi tay với lấy hình bóng ấy...
Em cười, nụ cười nhạt...nụ cười mà tôi sợ nhất... nụ cười buồn trên môi em...
- Quên tớ đi K à, đừng nhớ gì cả, cậu làm phiền suy nghĩ của tớ quá...
- SAO? – Tôi vẫn tiếp tục chạy theo chiếc bóng của em đang bay nhẹ trên mặt đường...
- Tớ mong cậu hạnh phúc và bình thường trở lại, tớ không thể vui được khi tớ khiến cậu thay đổi nhiều như thế. Nếu cậu còn thương tớ, hãy sống thật tốt, như vậy tớ mới...
Câu nói của em tôi chưa kịp nghe rõ, thứ âm thanh suốt gần một năm nay tôi đã quên hẳn đi mất... tôi lại khóc, thứ giọt lệ yếu đuối ấy lại làm chủ cảm xúc tôi... làm chủ hành động tôi...
... Tiếng động cơ vang rền trên khung đường vắng vẻ, thứ đèn vàng vọt lao thẳng vào tôi như thời điểm của ngày hôm đấy... chiếc xe máy lao vào tôi...
...
Tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ, mồ hôi ướt đẫm sống lưng tôi, lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt, sờl ên trán, tôi định thần nhìn vào chiếc đồng hồ bên cạnh giường...
- 2 giờ sáng...!
Thở hắt ra, rồi dựa lưng vào thành giường, tôi bắt đầu suy nghĩ, đầu óc quay cuồng, không thể đưa mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa, giấc ngủ với tôi lúc đó, sao thật đáng sợ...
‘Cậu đã xuất hiện trong giấc mơ của tớ, điều mà suốt gần một năm nay tớ chưa từng có. Tớ ngỡ mình đã được gặp cậu thật sự, tớ tưởng khoảng khắc ấy có tồn tại, sau rồi cũng chỉ là mơ... tớ đâu sợ gì hết, tớ đâu sợ hình hài ấy của cậu, tại sao cứ phải trốn tránh tớ, rồi làm phiền giấc ngủ của tớ. Tớ chờ cậu ngay bây giờ, bên ngoài cuộc sống này...
Cậu muốn tớ quên cậu? chắc là điều ấy dễ dàng nói được trên bờ môi, chứ thực chất để làm được, bản thân cậu cũng biết khó thế nào mà...tớ xin lỗi vì cứ gọi tên cậu quá nhiều lần, làm phiền cậu quá nhiều, giờ thì tớ sẽ cố gắng...để quen với cuộc sống không kỷ niệm về cậu... tớ vốn biết mình sẽ làm gì và làm gì để tốt hơn, cậu cứ yên tâm...
Tạm biệt cậu...!’
Tôi như lạnh lùng ngay với cả suy nghĩ hàn gắn của chính bản thân mình, tôi như mất hẳn lý chí, chỉ còn chút tự ái, hờn ghen với một chiếc bóng nơi góc phòng đầy khó hiểu... Tôi chẳng thể thoát ra, khỏi những nỗi buồn đang đeo bám cảm xúc... thực sự khó chịu...
Tin nhắn điện thoại bỗng vang lên, một góc phòng sáng hẳn lên bởi màn hình bé nhỏ của chiếcdi động... Tôi với chiếc điện thoại, rồi xoa đầu khi chẳng nhớ số di động lạ lẫm này là của ai...
Lúc này là 2 giờ 15 phút sáng...
‘Cậu ngủ chưa...’ – Đó là nội dung tin nhắn...
Tôi cảm thấy khó hiểu vì điều đó, có một cảm giác đang tiến đến bên tôi đầy bất an...
- Tôi chưa ngủ... ai đấy?
- Cậu khó ngủ à? – Tin nhắn trả lời ngay sau đó...
- KHÔNG? Ai vậy, cũng khó ngủ sao? – Tôi hơi bực.
- Ừ, tớ đang nạp cho xe đạp điện...
- Mình không biết bạn là ai, nhưng hình như bạn không được bình thường cho lắm? – Tôi nhắn, cũng hơi hoảng vì có người nửa đêm mò dậy nạp điện cho xe... haiz
- CÓ cậu mới có vấn đề ấy... giờ này mà không ngủ?
- Bạn cũng thế còn gì? – Tôi cười.
- Cậu biết tớ là ai không?
- NÓI THỪA, biết thì tôi đã không hỏi? – Tôi gãi đầu.
- ĐOÁN đi...
- Không rảnh? – Tôi trả lời.
- Không nói...
- Vậy thì kệ bạn nhé, tôi cần yên tĩnh, chào! ! – Tin nhắn cuối cùng của ngày hôm đấy tôi gửi đi... và chắc chắn rằng, tôi không hứng thú với kiểu nhắn tin nửa vời như thế này! ! !
Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại như bị hút vào chiếc điện thoại, tôi như chờ tin nhắn của số máy ấy... chờ đợi một cách đầy kỳ lạ và hoang đường...
Không có tin nhắn trả lời, suốt cả đêm hôm đấy! ! !
Chap 17:
Ngày đầu tiênđi học sau khai giảng...
Chính xác làchưa có lễ khai giảng, nhưng năm học mới đã chính thức bắt đầu với tôi. Phảinói rằng, tôi biết mình đã trở thành một cậu học sinh cấp 3, đã lớn đầu hơntrước. Giờ thì tôi đã bắt đầu được tự phong cho mình cái quyền tự nhận làtrưởng thành mặc dù tính nết vẫn rất là trẻ con.
Những ngày ấyvới tôi, mỗi lần đến lớp đều gục mặt xuống bàn, rồi đánh một giấc cho đến khi cáctiết học bắt đầu, tôi ít nói và cũng không muốn bắt chuyện với ai. Tôi nghĩ họcchung cùng một lớp, thời gian còn dài để làm quen, chưa cần vội. Nhưng sau này, cũng vì thế, mà bản thân tôi trở nên khó gần hơn bao giờ hết, trong trạng tháitôi tự khép mình và xa lánh tất cả! ! !
Hồi này thì tôihay mang điện thoại đi học, cũng chẳng biết mình mang đi thì được gì, nhưng cứphải xa cái điện thoại một lúc là tôi cảm thấy rất là khó chịu, đến giờ cũngvẫn như vậy! ! ! Buồn cười, cũng vì chuyện tôi mang điện thoại đi học thườngxuyên, mới có câu chuyện này kể cho các bạn! ! ! Tôi nói thật đấy!
Tiết học đầutiên trôi qua, tôi cũng vừa vươn mình sau một giờ học hành đầy căng thẳng, bỗngđể ý sang bên thằng Đô, thấy nó đang loay hoay với cái điện thoại của nó, tò mòtôi hỏi?
- Gì thế mày?
- Có số lạ nháy máy tao suốt cả tiết vừa rồi, bực mình khôngthể chịu nổi! ! – Nó đáp.
- Chú cứ bình tĩnh, hít thở thật sâu, đâu đưa máy đây anhxem số ấy có quen không nào! !
- Đây! – Nó đưa...
Tôi khẽ rùngmình nhận ra khi đó là số máy mà 2 giờ sáng hôm nay nhắn tin cho tôi... Không nóiđược lời nào, tôi tròn mắt ngạc nhiên. Nó thấy tôi trở nên kỳ lạ, liền hỏi gắt...
- Mày biết Số ai đúng không?
- Đâu.. tao chịu... - Tôi khẽ nhìn xung quanh lớp, xem có phải số của một ai đó trong lớp haykhông. Nhưng tôi chẳng thấy ai khả nghi cả.
- Ờ, để tao nhắn tin hỏi. – Nó cười nhạt.
- Mày nhắn đi...
Vậy là cả tiết2 và 3, thằng Đô không lo học và ghi chép bài, cứ cúi xuống ngăn bàn nhắn tinhí hoáy với số máy lạ lẫm ấy, tôi bắt đầu nghi ngờ về một kế hoạch của ai đó...Nhưng chia buồn cho ĐÔ, khi anh ấy tốn không biết bao nhiếu tin nhắn, cũng chẳngbiết nổi chủ nhân số máy là ai, đọc tin nhắn của nó tôi cười!
Nó:
- Cho hỏi bạn là ai nhỉ?
Số máy lạ:
- Không nói, tự đoán đi.
Nó:
- Chịu, không đoán được, nói đi.
Số máy lạ:
- Không nói.
Nó:
- Thế bạn có nói không?
Số máy lạ:
- Mình không nói thì bạn làm gì mình.
Nó:
- Ơ!
Số máy lạ:
- Hi!
Nó:
- Bạn bỏ ngay kiểu nháy máy ấy đi mất lịch sự lắm.
Số máy lạ:
- Kệ mình.
Nó:
- Nhưng mình không thích.
Số máy lạ:
- Kệ bạn.
Nó:
- Mình điên rồi đấy!
Số máy lạ:
- Để mình gọi xe cứu thương cho.
Tôi lăn ra cườivới kiểu nhắn tin của thằng này, bị số máy lạ nó tra tấn tinh thần thế này thìlàm sao mà học nổi, ấy vậy mà tôi liền lấy máy của tôi, chơi trò nháy máy sốmáy lạ ấy... Thằng bạn tôi được phen thoát thỏi kiếp bị nháy máy.
Số máy lạ: Bạnlại chơi trò nháy máy?
Tôi: Như thếvui mà.
Số máy lạ: Ừvui!
Tôi: Rốt cuộcbạn là ai? Sao biết cả tôi và Đô.
Số máy lạ: Không nói, bạn thông minh thì tự đoán đi.
Tôi: Mình biếtrõ bạn là ai rồi, chỉ là để bạn tự nói thôi, không thì đến lúc mình nói ra ý...thì...
Số máy lạ: Đềnghị bạn đừng chọc cười mình, hì.
Tôi: Ờ, vuinhỉ? Thứ nhất là bạn là một trong số những người đi xe đạp điện trong lớp, phảikhông?
Số máy lạ:?
Tôi: Mới sángnay bạn chả dậy nạp điện cho xe còn gì?
Số máy lạ: Biếtđâu mình học lớp khác...
Tôi: Đấy làbiết đâu, nhưng sự thật là đúng, mình vừa mượn lớp trưởng danh sách số điệnthoại của tất cả mọi người trong lớp và biết được bạn là ai?
... Không có tinnhắn trả lời! ! Thật ra, tôi chưa hề mượn danh sách gì đó của lớp trưởng mà chỉđánh lạc hướng tinh thần của số máy ấy, rồi sẽ phải tự khai ra, tên tuổi mìnhthôi. Tôi cũng thông minh đấy chứ?
Hết tiết 4 hômấy, điện thoại trong ngăn bàn tôi mới có tiếng rung trả lời, tôi mặc kệ, đi rangoài hành lang đứng chơi với bọn con trai lớp mới, chờ tiếng trống báo hiệuvào lớp tiết cuối.
Đang cười lănlốc với tài chém gió của bọn bạn thì Hường đi đến gần tôi rồi nói nhỏ?
- Số vừa gọi cho Thằng Đô là của Nguyệt Rain...
Tôi ngớ người, ngậm cười rồi trả lời Hường:
- Tao biết rồi, khỏi nói...
- Ơ... - Nó cũng bất ngờ khi thấy tôi nói vậy, rồi lắc đầuđi vào lớp rồi ngồi cạnh Nguyệt. Nguyệt khẽ quay sang nhìn tôi, rồi bắt gặp tôiđang nhìn mình, liền quay mặt sang hướng khác...
Tôi khẽ cười, vàdường như dần hiểu ra mọi chuyện...
... Tiết họccuối, tiết học thứ 5 của buổi chiều ngày hôm ấy, tôi mở tin nhắn Trả lời củaNguyệt, và không ngoài dự đoán:
- Ừm, mình là Nguyệt.
Tôi để ý côgiáo đang giảng bài trên bảng, một tay viết hết mớ kiến thức trên bảng vào vở, một tay trả lời tin nhắn.
- Giờ mới chịu nói...
Tôi liền nhìnsang chỗ Nguyệt, cũng bắt đầu thấy cô nàng đưa tay xuống ngăn bàn lấy điện thoại rồi bấm bấm cái gì đó... Một lúc sau thìtôi có tin nhắn đến:
- Ừm, tớ sợ K tránh tớ thôi.
Tôi lạ lẫm, thoáng nghĩ trong đầu óc, mình đâu có làm gì tránh mặt cô nàng, hay chỉ là...
Chap 18:
Tôi lạ lẫm, thoáng nghĩ trong đầu óc, mình đâu có làm gì tránh mặt cô nàng, hay chỉ là...
...
Tan học ngày hôm ấy, khi tôi dắt xe qua cổng trường thì bắt gặp Thắm đang đứng chờ thằng Hôm đó chở về. Thoáng gật đầu với cô nàng, rồi tôi ngồi lên xe và tiếp tục con đường của mình. Bánh xe tôi bon nhẹ trên đường lăn từng nhịp đều nhau, chẳng giống như tâm trạng của chủ nhân của nó một chút nào cả...
Một mình thong dong trên con đường về nhà, chỉ một mình và nhìn ngắm mọi thứ, có chút gì đó thanh bình và dễ chịu. Bỗng nhiên tôi bắt gặp một bạn học sinh cùng trường đeo trên vai cây đàn GuiTar, Liền bắt đầu mơ mộng đến chuyện sẽ học chơi đàn và tiết kiệm cho bản thân một cây Acoutic, nhưng sau đó thì cây đàn đầu tiên của tôi lại là loại đàn Classic, trái ngược với mong muốn... Chuyện tôi học chơi đàn là chuyện sau đó, còn hiện tại thì tôi chưa để tâm đến nó nhiều... chỉ quan tâm đến học và nhiều hơn thế! ! !
Tối hôm ấy, tôi ngồi đăm chiêu với mấy bài lý học thêm, quên thời gian đang ngày càng đổ dồn về khuya. Cuối cùng khi nghĩ xong mấy bài lý, tôi vươn người và hoảng hốt nhìn đồng hồ:
- Đã 1 giờ rồi sao? Nhanh thật...
Nhẹ nhàng kéo ghế đi ra khỏi bàn học, xuống dưới nhà rót ly nước lạnh uống cho tỉnh táo, tôi bắt đầu sợ ngủ và càng không nghĩ đến việc mình sẽ đi ngủ ngay bây giờ. Lại đi ra lan can sát phòng mình với ly cam ép trên tay, thở dài nhìn màn đêm vầ thứ im ắng đến phát sợ của nó. Mở khóa điện thoại, không có tin nhắn hay cuộc gọi đến từ ai, cái còn lại chỉ là cái hình nền điện thoại sáng chói một góc lan can... trước thứ ánh sáng vàng nhẹ, hiu hắt của đèn đường dưới kia... cái đáng sợ của màn đêm hay bóng tối, chẳng phải ma quái hay quỷ dữ, mà có lẽ, là sự trói buộc với suy nghĩ mà chỉ đến khi đêm tới, mới được giải thoát thực sự...
Khoảng lặng của bóng đêm, cái khoảng tối của mỗi con người, tôi không nghĩ ngủ lại là cách giải quyết hay! ! ! Giải thích sao? Tôi chưa bao giờ biết câu trả lời cho điều đó...
Ly cam ép đã uống cạn, gần 2 giờ sáng, tôi bước nhẹ trở về phòng mình, ngả mình xuống giường, gác tay lên trán và nhắm mắt lại... những gì của ngày hôm nay, tôi đang gác lại tất cả...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, ngày thứ 2 sau khai giảng, tôi vươn mình thức dậy sau giấc ngủ kéo dài gần 5 tiếng. Lúc ấy là gần 7 giờ! ! !
Kéo mình xuống giường, rồi chạy thật nhanh xuống phòng bố mẹ để chơi máy tính, cái thói hằng ngày, thật khó bỏ với tôi... Bố mẹ tôi đi làm từ trước khi tôi thức dậy, và kịp nghĩ đến chuyện, mình sẽ phải làm điều gì trước tiên trong ngày và điều ấy có thực sự cần thiết...
Với chiếc điện thoại của mình nơi góc phòng, tôi bước vào phòng bố mẹ, mở máy tính, tôi đăng nhập vào trò chơi mà mình đang yêu thích, kèm theo trang facebook đi cạnh. Lướt facebook trong thời gian kết nối với máy chủ và đưa nhân vật chạy ra bãi quái cày lever, tôi bắt gặp một cái status đầy sự thú vị...
- Có bạn nào có nhu cầu học đàn hay mua đàn Guitar thì liên hệ với mình...
Status này nằm tròn một nhóm cộng đồng gần nơi tôi sống, và tất nhiên chủ nhân của cái status này cũng gần nơi tôi sống chứ không xa... Vội add nick facebook của người đó và để lại lời nhắn...
- Mình đang có nhu cầu mua một cây GuiTar để tập, bạn có thể cho mình biết giá được không?
Biết là sẽ không thể có tin nhắn trả lời ngay sau đó, nên tôi tắt facebook và quay trở lại với cái nhóm trong game mình vừa party được, và chuẩn bị cho giờ săn boss hằng ngày...
Thời gian ấy, và cả sau này... Game luôn là sự lựa chọn để tôi tránh khỏi những roi vọt của cuộc sống tạo đến... game, một thế giới mà nhiều người nghĩ xấu về nó! !
...
Tin nhắn điện thoại ngay trong tiết học đầu tiên của buổi chiều ngày hôm đó, tôi ngừng bút viết bài, cúi xuống ngăn bàn và mở tin nhắn ra xem...
- Này K?
- Sao vậy? – Tôi trả lời...
- K ghét mình sao?
- Đâu có, ai nói? – Tôi vội xoa đầu mình.
- Nguyệt thấy vậy. Thật.
- Tự nhiên nghĩ vớ vẩn thế, ghét Nguyệt K được cái gì? –Tôi cười nhẹ rồi quay sang tổ bên cạnh nhìn cô nàng. Cô nàng thấy tôi nhìn vội quay mặt sang hướng khác.
- K nhìn gì vậy? quay mặt sang chỗ khác mau! >
- Không đấy! – Tôi trọc tức cô nàng.
- Ra chơi biết tay tôi.
-