Chủ đề: Tớ quên rằng mình đã chia tay
xchieclax (SV!) [Off] [#] (07.12.2015 / 17:11) Đang tìm người yêu |
...
- Mời Em K lên bảng hoàn thành bảng 5.1 trong sách giáo khoa... - Tôi mới hoảng hồn nhận ra cái tên đầy sự bắt đầu của mình bị cô giáo tươi cười mời lên bảng. Vội để chiếc di động vào trong túi rồi cầm cuốn sách lê thân lên trên mảnh đất tử thần – Bậc giảng! ! !
Nguyệt vẫn dõi theo tôi, điều mà tôi không thể biết đến và ngay lúc ấy, với tôi, cũng không đủ tỉnh táo để nhận ra...
Sự bắt đầu của nhiều thứ kết thúc... tôi đâu biết... khi nó chỉ còn cách tôi vỏn vẹn tròn 10 ngày nữa...
Ngày 17 tháng 09 năm ấy! ! ! !
Chap 19:
Tôi nhớ rấtrõ, cả kỳ một học lớp 10, tôi chỉ lên bảng làm bài tập đúng hai lần duy nhất, và ngày hôm nay là lần đầu tiên trong số đó. Do vậy, sự có mặt của tôi, trênbậc giảng, là một sự hiếm hoi hơn cả việc nhìn thấy vật thể bay không xác địnhxuất hiện ở đâu đó trên thê giới...
Do vậy mà...
Vừa làm bài, tôi vừa nhìn xuống dưới, hứng chịu luôn cả hàng chục ánh mắt vô tư đổ dồn vàotôi như đang tìm kiếm một điều gì đó khác lạ. Sự ngại ngùng khiến cái tự tintrong tôi hóa khí, theo tiếng thở dài nhảy hết ra ngoài, những gì còn lại trongsuy nghĩ, trong đầu óc, chỉ là cảm giác bối rối, hơi chút sợ sệt... Bản thân tôivốn đã rất nhát, giờ như vậy nên không thể hoàn thành một cái gì đó ra hồn... bớivậy, tôi làm vội bài tập trên bảng, không có đủ bình tĩnh để nhìn lại kết quả, và lao thẳng về chỗ sau khi đặt xong viên phấn trên bàn giáo viên, tránh nhữngánh mắt vẫn đang dõi nhìn tôi như nhìn một vật thể rất khác biệt...
Im lặng, thởdài, đỏ bừng mặt, bất động đưa ánh mắt về phía bên kia tổ, lại ánh mắt và nụ cườiấy, tôi dường như chẳng thể thở được, chẳng thể nói được, cổ họng tôi nghẹnlại... chờ đợi! ! ! ...
- Giờ chúng ta cùng chữa bài của K... - Cô giáo cầm viênphấn đỏ lên và nhìn vào bảng bài tập của tôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra chỗsai chết người của mình... vội vuốt mặt, xoa đi cái cảm giác tự cảm.
- Sao lại...! – Cô giáo phát hiện ra chỗ sai, rồi lấyphấn gạch ngang bài làm của tôi, trầm ngâm hồi lâu cô nói tiếp...- Sai hết, bạnlàm không chú ý gì hết...- sau đó cô xóa tất cả bài làm và chữa lại sạch bong...
Tôi cười trừvới mấy thằng bạn đang nhìn mình, rồi xua tay ý rằng mình cố ý làm sai để xemcô có nhận ra không? Ai ngờ, cô tinh mắt thật...!
...
Ngày hôm ấykhông có nhiều điều diễn ra, nhưng có thể nói, cứ mỗi ngày trôi qua như vậy, thì những linh cảm không may trong tôi lại xuất hiện nhiều lên, lý do xảy rađiều đó, tôi dường như không thể hiểu được...
Kết thúc tiết3, cơn mưa rào ồ ạt rơi xuống, lẳng lặng nhìn dòng người hối hả, đi tìm chỗ trúmưa bên phía ngoài cổng trường, tôi khẽ cười nhẹ, đưa tay vịn sát vào thành lancan, ướt đẫm vì những hạt mưa hắt tới... Chẳng hiểu vì sao, tôi lại biết chắcchắn rằng, chiều nay sẽ có một cơn mưa lãnh đạm kéo xuống, càng tự tin hơn khimang trong mình một bộ áo mưa và một chiếc ô...
Kết thúcnhững tiết học của buổi chiều hôm ấy, cơn mưa đùa cợt với những ai không chú ýđến sự báo hiệu của nó, cứ mãi rơi, và ngày càng nặng hạt. Với một số người, cái cảm giác ấy, dưới mưa, bên mái hiên thưa người, cùng ai đó tận hưởng âm thanh, và thứ không khí ẩm ướt oi bức đó, sẽ tự thấy hạnh phúc và bình yên lắm.
Cũng từ rấtlâu rồi,
Có một ai đómãi không quên một mảnh ký ức vụn vỡ được mưa rửa xóa nhưng cố gắng giữ lại, vìmuốn bản thân tổn thương, yếu đuối.
Cũng là aiđó, đi tìm một hạnh phúc mới, rồi nhận ra thứ mà mình đang tìm kiếm, dường nhưchẳng có tên mình trong cuốn từ điển cuộc sống của họ...
Và một ai đó, luôn dõi theo một người, chờ đợi, tìm kiếm, dành thứ tình cảm thầm lặng củamình gói gọn trong từ tình bạn đáng ra không nên tồn tại.
Sự dũng cảm, hay tổn thương, với một ai đó, có chăng chỉ cần một khoảng thời gian nữa... nếu thực sự mưa là khởi đầu của mọi nỗi buồnthì cũng chính mưa là tấm màn xóa đi nỗi buồn đang bám lấy đó.
Sân trườnglúc này, dòng người cùng nhau ra về, người thì cảm tử đội mưa cùng chiếc xe đạp, người thì đi nhờ ô bạn bè rồi bắt xe bus, người thì có cho mình một chiếc ô haytấm áo mưa dự phòng, còn người thì đứng dưới mái hiên trước lớp học, mong saomưa sớm tan đế có thể an toàn ra về... nhưng dù là ai đi nữa, thì mối lo duy nhấtkhông phải lo cho bản thân mình bị ướt, mà chính là sách vở!
Tôi mang theoô và áo mưa, nhưng dường như có bàn tay vô hình nào đó từ mặt đất giữ đôi chântôi ở lại mái hiên thưa người của lớp học, không thể cử động, không thể. Tôihoàn toàn có thể ra về mà không lo lắng việc bản thân có bị ướt hay không, nhưng dường như có một người nào đó cùng cơn mưa thuyết phục tôi ở lại...
Thở dài nhìnmọi thứ, nhìn những người cùng tôi dưới mái hiên ngày ấy, tôi thẫn thờ nhận rabóng dáng người con gái ấy, hình ảnh của em đang đứng bên cạnh ô cửa sổ phònghọc, mỉm cười nhìn tôi, nụ cười ấy, tôi tưởng đã tắt từ một năm về trước... Lẽnào em đã quay lại, như mong ước của tôi...
Tôi chạy tớibên em, người con gái mà tôi đang đau khổ thầm gọi tên suốt một năm nay, và vôthức nhận ra một sai lầm rằng, dưới cơn mưa nặng hạt kia, người đứng trước mặttôi không phải em, mà là Nguyệt!
Tạo hóa trêuđùa tôi, ngay cả với những ảo giác đáng ghét, mang đến hình ảnh về em, rồi thayvào đó là một người khác. Có thật sự cần thiết, khi con người tôi, giờ tự thấymình tồi tệ hơn bao giờ hết... Chẳng lẽ, với tôi, lại dễ dàng sai khiến và đùacợt vậy sao?
Tôi lừ mắtnhìn Nguyệt, cảm giác nóng ran hết lồng ngực, đôi tay tôi buông thõng xuống, đánh rơi chiếc ô của mình, thở hắt ra, cười nhẹ, rồi mỉm cười thật nhạt... Đôimắt tôi cúi xuống, buồn đi đến kỳ lạ... Tôi dường như sắp khóc, vì tức, vì thấtvọng, và cả đau khổ.
Nguyệt nhìntôi, sợ sệt, lo lắng, khó hiểu, vội đưa tay quơ quơ trước mắt tôi... tôi hiểu rarằng, mình nên cố gắng bình tĩnh, chẳng thể để ai đó tìm thấy sự yếu đuối ởmình...
- K... sao vậy?
- Nguyệt!
- Sao...! – Nguyệt tròn xoe mắt.
- Sao cậu lại ở đây! – Tôi gắt.
- K đang nói gì vậy?
- Mình đang hỏi sao Nguyệt lại ở đây?
- Mình...!
- ...!
Tôi bật khóctrong giây phút ấy, có lẽ suốt những ngày qua, những nỗi buồn bực trong tôi đãnghẹn ắng, tích tụ, giờ vỡ òa ra. Tôi biết, tôi hiểu, vì trời mưa, nên Nguyệtchưa thể về được, nhưng tại sao chứ, vì có mặt của Nguyệt ở đây, tôi mới lầmtưởng rằng đó là hình bóng của em, nếu như không phải Nguyệt thì tôi hiện giờđã bình tĩnh và mạnh mẽ như những gì mà bản thân đang cố gắng để sống. Vậy, tôitrút cơn giận lên người con gái trước mắt tôi, tôi gào lên, tôi nặng lời, vàchẳng cần biết dưới mái hiên này, còn có những ai đang trú mưa cùng tôi. Chưabao giờ, con người tôi trở nên như vậy, ít nhất là từ hơn nửa năm về trước...
...
Cách đây hơn nửa năm về trước, sau gần 4 tháng ngày em mất, cũng chính là sinh nhật lần thứ 15 tuối của em, tôi lại ghé ngang con đường ấy, trước khi phóng xe ra nghĩa trang đặt lên nấm mộ của em chiếc bánh sinh nhật màtôi dành tiền để mua... Có thể đó là khoảng thời gian u tối của tôi, nhưng cũngkhông hẳn, vì sống trong những ký ức về em, có cả hạnh phúc, có cả ngọt ngào, chứ không hẳn là chỉ là chuỗi đau khổ tiếp nối, ăn mòn cảm giác.
Những ngàytháng đó, hết giờ học, tôi lại đến con đường ấy, ngồi lại bên vệ đường, nhìnngắm và tự nói một mình, chẳng thể hình dung được rằng, tôi nhớ em đến nhườngnào, tôi mong giọng nói của em đến mức nào, tôi muốn nhìn thấy ánh mắt em rasao? Tất cả với tôi, cứ như luẩn quẩn, bức tường dời dạc của ký ức, và những kỷniệm, gói gọn tôi, nuốt trọn tôi...
- Mình đi nhé! Cậu cứ ở đây, mai mình lại đến! – Tôi nói, và ngồi dậy, tạm biệt con đường nơi em mãi ra đi... tay cầm chiếc bánh sinh nhậttrong tay, cùng chiếc xe đạp đi tới ngôi mộ của em.
Chẳng ai hiểucả, tôi khác đi, tôi thay đổi, mà đến giờ khi nghĩ lại, tôi thấy mình thật đángsợ...
Đi ngang quasân bóng, ngang qua cái nơi mà bọn trẻ con khu khác vốn đã chiếm cứ khu tôi từlâu, tôi hơi có chút gì đó sợ sệt. Nhưng thời gian với tôi không nhiều, khitrời cũng đang sẩm tối. Tôi cần đến bên em, cùng em sinh nhật, trò chuyện, vẫnbiết cũng chỉ có mình tôi nói, với tấm bia đá trước nấm đất đó.
Qủa bóng từđâu lao tới tôi như một sự cố tình từ một ai đó, khiến tôi mất đà lao thẳng vàothân cây hoa sữa phía bên trái đường, chiếc xe đổ sập xuống, Tôi cũng theo đóhứng trọn cảm giác đau đớn trên những vết xây xát từ cú ngã đem lại.
Nhặt quả bóngbên cạnh mình, tôi ngồi dậy, dựng xe và tiến thẳng đến khu sân cát, nơi tôi dámchắc rằng, sẽ nhận ra chủ nhân của quả bóng mà tôi đang cầm trên tay.
Chap 20:
Gió thổi ngàycàng mạnh, trời đầu hạ vẫn sáng dù rằng thời gian đã hơn 6 giờ chiều... Cảm ấytôi vẫn nhớ rõ, một hình ảnh đáng sợ của chính mình, ít khi xuất hiện từ ngàyem đi đến giờ.
- Qủa bóng này ai đá vào tôi? – Tôi thét, nhìn mấy thằngtrạc cỡ tôi đang đứng cười khểnh trước mắt tôi.
- Qủa bóng này của tao, sao nào? – Một thằng hất hàm nói.
- Xin lỗi tao đi, nhanh và luôn.! – Tôi lừ mắt, và cảmgiác lồng ngực nóng ran lên.
- Xin lỗi, rồi sao, trả tao quả bóng được chưa? – Xem ra, bọn này cũng biết điều, không phải lũ nghịch ngợm chỉ biết đánh nhau như mấyđứa khu tôi kể.
- Rồi, trả bọn mày! – Tôi đưa trái bóng cho thằng đó, rồiquay lưng đi tiếp chặng đường của mình, thì...
- ‘Bốp...’ – Tự thấy lưng mình tê buốt hẳn đi, như có mộtvậy gì đó văng mạnh vào cơ thể mình, cảm giác ấy chỉ muốn gục xuống, lê thântrên đường, mệt mỏi và bất lực.
Tôi ngã xuốngtheo tiếng cười của lũ kia, đưa tay xoa chỗ nhức nhối, tôi nhận ra rằng, mìnhvừa ăn nguyên một cây gậy khá to vào lưng, và trước mắt tôi, giờ là hai mảnh vỡđôi của chiếc gậy ấy...
- Xin lỗi nhé. Sao không mày? – Thằng đó lại cười, nhìntôi.
- Mày hay thật đấy...- Tôi thở dài đánh thượt.
- Mày nghĩ mày đủ tư cách bắt tao xin lỗi chắc, ranh con.
- Sao không đủ, hay mày nghĩ tao không dịch nổi từ xinlỗi của một thứ xúc vật. – Tôi cười nhạt.
- Hay, rồi, giờ để xem xúc vật làm gì với mày! – Thằng ấyhất tay lên và đi lùi xuống, mấy đứa khác theo lệnh tiến tới túm tóc và vảngược mặt tôi ra sau, cảm giác đau rát mặt và nhức nhối ở lợi, dễ như tôi sẽ cómột dòng máu chảy từ miệng tôi ra chỉ sau một lần nghiến răng. Tiếp đó, là thứgọi là bất lực ập tới, một vật nhanh như cắt va mạnh vào ngực tôi, khiến tôikhó thở vô cùng, tôi biết đó là cây gậy thứ hai được tôi đón nhận.
- Đau hả mày? Dám lê cái thân đến địa bàn của tao hả? hề...- Thằng đó cười dã man.
- Địa bàn? – Tôi khẽ cười nhạt, hai tay tôi bị hai đứađàn em của thằng đó giữ chặt, không thể cử động.
- Ờ, địa bàn, hiểu chứ! – Nói rồi thằng này đi đến chiếcxe tôi, lấy chiếc bánh sinh nhật của em, cười nham hiểm rằng:
- Bánh ngon đấy, để xem nào?
Tôi nóng ranhết lồng ngực, cảm giác ấy, như muốn bóp nghẹn tất cả, như muốn dẹp hết mọi thứđang có trước mắt mình.
- Mày để nguyên thứ đó ở đấy! – Tôi gào lên, và ăn ngaymột cú đá vào giữa bụng, ức và đau vô tần cụng.
- Ngon đấy! – Nó thản nhiên ăn chiếc bánh đó chiếc mắttôi, mà không biết rằng.
Từng ngày, tôi chờ đợi những thứ về em tồn tại thật sự, muốn làm sống lại tất cả mọi thứ, tôi dành tiền mua chiếc bánh ấy, một điều không thật sự cần thiết, vì có lẽ vớinhiều người, người mất đi, thì sinh nhật chắc gì còn được quan tâm như trước, hẳn như, mua một chiếc bánh để mang đếnnấm mộ và ngồi ở đấy sinh nhật, cũng là một điều điên khùng. Chẳng ai đủ hâm để làm những hành động nhưtôi, điên như tôi, còn tôi thì thừa cái sự hâm và điên khùng ấy.
Biết chứ, khihình dung của một đứa trẻ về một kỳ sinh nhật đầu tiên có thể được tổ chức vớinhững đứa bạn, gia đình, thầy cô, hay thậm chí là một mình... nhưng cuối cùng làibị phá đám, bị ngăn lại bởi những sự thật phũ phàng rằng, kỳ sinh nhật ấy sẽkhông diễn ra, thì... hình dung ấy có còn cần thiết, khi bản thân đứa trẻ có mơước thế nào, thực tế cũng sẽ không trở thành hiện thực...!
Cũng như tôilúc này... Giống như đứa trẻ ấy...! ! !
Nắm vội nắmcát trên tay, sau khi được hai đứa đệ của thằng đó thả ra, tôi nghiến răng, nhanh tay cầm lấy chiếc gậy vừa phang vào ngực mình khi nãy, tiến tới chĩathẳng vào mặt thằng kia.
- Thằng ranh, mày nên biết mày vừa làm gì? – Tôi gào lên, ứa nước mắt, tôi cảm nhận được sự tê buốt từ những kẽ răng, và chắc chắn, máucủa tôi đã chảy từ lâu. Hình ảnh của em lại hiện lên, tôi cười nhạt.
- Vậy à? – Rồi cả bọn lao tới, như những con thú khátmáu, đang tìm ra miếng mồi ngon đang bơ vơ trên cánh đồng cỏ, nào đâu biết, conmồi ấy, cũng chẳng còn thơ dại và chỉ biết làm bữa ăn ngon miệng cho chúng.
Vụt thật mạnhhết sức có thể vào từng thằng một, tôi vô thức chẳng cần biết trước mắt tôi làthứ gì, chỉ cần nhớ và lẩm bẩm trong miệng rằng, nó đáng chết và đáng nguyềnrủa. Một luồng khí lạnh tôi cảm nhận được ở phía sau lưng, vội quay người, cùngcây gậy, phang mạnh vào đầu thằng ranh có ý, tấn công tôi từ phía sau, hắn ômđầu, và có cả máu xuất hiện trên vết thương ấy. Lúc này, bọn đệ của Thằng kialùi hết lại, nhìn hậu quả của tôi gây ra với thằng bị vỡ đầu mà nuốt nước bọt.Tôi vẫn chưa hả cơn giận, vẫn cầm gậy, đánh tới tấp vào người thằng vỡ đầu, khiến nó van nài thê thảm.
- Anh tha cho em, em xin anh...!
- Còn thằng nào nữa vào đây, bố đéo cần biết mày là đứanào! – Tôi gắt.
- Hề mày giỏi, thích nhìn thấy máu phải không, tao chiều! – Rồi mỗi thằng cầm một cây gậy, chờ lệnh tiến tới làm thịt tôi, thời khắc ấy, tôi biết mình vừa gây ra điều gì.
Tôi không cóvõ, càng rất ít khi gây gổ đánh nhau, nhưng mỗi khi đánh, dù thế nào, tôi cũngquyết không chịu nhục, kể cả trước mắt tôi có bao nhiêu người hay có là ai, trừbạn bè và người thân, bằng không tôi cũng muốn những kẻ đó biết con người thứhai của tôi là gì?
Đang mạnh mồmvà xung sức, bỗng trước mắt tôi mọi thứ như mờ đi, tôi dường như nghe thấytiếng em bên tai, ngày một rõ hơn, Tôi gục xuống với một nụ cười trên môi, nhưcó bàn tay đang giang ra, ôm lấy tôi trong giây phút ấy, thật sự ấm áp, chẳngthể tưởng tưởng được, cuộc sống của tôi, trong những giây phút cận kề cái chết, lại bình yên tới vậy! ! !
Sau đó, tôimới biết rằng, mình được đưa vào bệnh viện, và bàn tay ôm lấy tôi lúc ấy là mẹtôi, sự ấm áp ấy, chẳng phải từ em, từ cái chết mà là gía trị hiện thực, từcuộc sống và cả những người quanh tôi đem lại...
Chap 21:
Dưới cơn mưađầu thu ẩm ướt và nặng hạt, khúc ca của những ký ức ngân dài và da diết với mộtai đó... và ai kia sợ sệt, mỏng manh hơn những gì ai đó tưởng tượng, giữa hai conngười ấy, có những nét tương đồng, không phải là thật sự giống nhau, nhưng sựkhác biệt gần như không tồn tại...
Tôi bật khóc, khóc thật sự, làm nũng như một đứa trẻ, cái hình ảnh tôi thề rằng sẽ không đểai trông thấy, vậy mà...
Nguyệt vôthức bật khóc nhìn tôi, bàn tay của cô nàng chạm nhẹ vào bờ vai tôi... cảm giácấy, như một thứ mật ngọt dỗ dành một đứa bé đang khóc vì nhớ nhung hay thèmkhát một thứ yêu thương nào đó... Tôi gạt tay Nguyệt ra, rồi cố gắng để đôi mắthong khô lại, thế nhưng chẳng hiểu khi thấy Nguyệt khóc, tôi thấy được một sựan ủi đến kỳ lạ, sự an toàn ấy, khiến sự yếu đuối của tôi chẳng thể dấu nổi...
- K... ổn chứ?
- Ừm, tớ ổn... xin lỗi Nguyệt... thật đấy!
- Không sao... K làm tớ sợ đấy... Giờ tớ thấy tốt hơn rồi...
- Sao Nguyệt lại khóc...?
- Vậy sao K khóc...?
- Bí mật...!
- Tại sao K lại hỏi vì sao tớ ở đây? – Nguyệt hỏi tiếp.
- K không biết... thật sự không biết...
- ...
- ...
Vậy là sự imlặng bao trùm mọi thứ, cơn mưa ngày hôm ấy, dường như giúp tôi nhận lại một thứgì đó đã đánh rơi từ lâu... Phải không nhỉ? Cần ít nhât 18 tháng để quên đi mộtngười...
- Này cô gái...! – Tôi mở lời...
- Sao...?
- Muốn đi chung ô với tớ không?
Ánh mắt tôivà Nguyệt nhìn nhau, sau những giọt nước mắt vì nhau mà lăn trên khuôn mặt, cólẽ hãy để yêu thương lau khô những giọt nước mắt ấy, vì sao nhỉ? Có lẽ Vì khiyêu thì người ta sẽ không bao giờ nói đến hai từ xin lỗi.
Lấy chiếc ôvừa đánh rơi xuống, tôi cùng Nguyệt dưới chiếc ô cùng nhau đi thật chậm ra nhàxe, lấy từ trong cặp bộ áo mưa của mình, tôi đưa lại cho Nguyệt... Rồi lấy chiếcô của mình ra về... hai đứa tôi, mỗi người một chiếc xe đạp, một con đường về nhàkhác nhau... Nhưng có một thứ giống nhau, chắc rằng đó là rung động!
...
Tối ngày hômđấy, tôi nhận được câu trả lời trên Facebook của một người anh, người bạn mới!
- Anh còn cây đàn classic giá 500 nghìn, em thích có thểghé qua chỗ anh xem rồi quyết định...- Ghé nhìn danh sách bạn đang online, tôichat lại...
- Ok anh, vậy chiều mai em ghé qua, anh cho em cái địachỉ?
- Anh ở trên đoạn cầu Xx một đoạn tầm 50 mét thôi, em cứlên tới đấy rồi alo cho anh, số anh đây... 09xxxxxxxx! – Tin nhắn trả lời ngaysau đó.
- Rồi, chiều mai đi học em ghé qua, cảm ơn anh...!
- Không có gì.
Thở nhẹ ra, tôi đưa tay vuốt mặt, tắt máy tính trở về căn phòng của mình, Đi ngang qua ôcửa ở cầu thang, tiếng mưa và hình ảnh của nó vẫn còn tồn tại... cơn mưa đó, cảmơn nó, vì một phần nào, giúp tôi tiến gần hơn đến một câu chuyện tình mới, mốitình đầu tiên của tôi tại cấp 3! Một phần nào, giúp tôi biết rằng, bên cạnh tôicòn có một người, giúp tôi lấp đi những nỗi nhớ về em...
Tôi đứng trênlan can gần phòng mình, tay cầm ly cam ép, nhâm nhi với mưa, buồn sao? Lúc nàytrong tôi cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Nhớ sao? Lúc này tôi không thể quên cảmgiác ấy. Lãnh đạm quá thời gian nhỉ... ngày ngày giúp tôi nhận ra từng thứ một, có khi nào đang sắp lấy đi của tôi một thứ nữa như muốn trao đổi hay không?
Tôi quay trởlại bàn học và soạn sách cho ngày mai, mở vở sử ra học thuộc bài cũ để ngày maixung phong kiếm điểm miệng... ngày hôm nay cũng có sử... và hai ngày liên tiếp cómôn này...
Bỗng có mộtmẩu giấy nhỏ rơi ra từ cuốn vở của tôi... nhặt và cầm trên tay...
“ Chào cậu, có thể nói chuyện với tớ được không, nếu cậu đồng ý, ngày mai hãy để lại cho tớcâu trả lời ở ngăn bàn...”
Tôi bật cười, và nghĩ ngay tới việc bị bọn con trai trong lớp troll mình, nhưng cũng có mộtvài hoài nghi rằng đó là sự thật... đơn giản rằng, ở lớp tôi kín tiếng vô cùng, ít nói chuyện, nhất là với con gái... Nhiều khi bị gắn những biệt danh kèm hai từlạnh lùng hay vô cảm vào... khó chịu thật... Tôi quyết định tin rằng, mẩu giấy đólà của một trong những đứa con trai trêu đùa tôi, chứ chẳng phải của một đứacon gái nào cả...
Vươn vai saugần nửa tiếng học tập,