Chủ đề: Tớ quên rằng mình đã chia tay
xchieclax (SV!) [Off] [#] (07.12.2015 / 17:11) Đang tìm người yêu |
- Mày nóng tánh thế. ẶC.
- Thôi, mình về đi, muộn rồi đó! – Giờ thì nguyệt mới lên tiếng.
- Ừm, để mình về cùng cậu! – Thằng Kiều nói ra đều rất hào hứng. Tôi thì cứ lầm bầm.
- Cút đi con sói ạ! ! ! – Tôi nói câu này rất khẽ.
- Thôi, tớ về mình cũng không sao đâu, trời còn sáng lắm mà. – Nguyệt cố gắng như muốn thoát khỏi cái sự đeo bám của thằng này.
- Không, tớ không an tâm, để tớ đưa cậu về, vậy nhé! – Nó vẫn chưa buông tha.
- ẶC...- Tôi thì cứ méo mặt, chẳng biết nên làm gì với thằng này, đành làm liều, và cũng là hành động mà tôi nên làm.
Kéo vội tay Nguyệt rồi cùng cô nàng ra bãi gửi xe của hội chợ, bỏ lại thằng Kiều trong trạng thái ú ớ không nói lến lời. Nguyệt biết, tôi cũng biết, sự khó chịu của cái gọi là tình cảm bị chi phối, bị ngăn cách, muốn nói nhưng không thể. Bằng một cách nào đó, giữa hai đứa tôi, sự an toàn từ nhau nó vốn dĩ rất mỏng manh và dễ đứt đoạn.
Tối, tôi nhắn tin với Nguyệt, nhưng cô nàng không trả lời, cả không nghe điện thoại của tôi. Mãi sau mới có tin nhắn, nói rằng, cô ấy muốn ngủ sớm, bảo tôi cũng đi ngủ đi. Cảm giác ấy từ tôi, nó bất an, và khó chịu rất nhiều. Như có cái gì đó không đúng lắm, không hoàn toàn như tôi muốn.
Tôi vô thức suy nghĩ rất nhiều, cả tối lẫn đêm hôm ấy, tôi dành tất cả thời gian nhắn những tin nhắn dành cho Nguyệt, tôi nghĩ cô nàng chưa ngủ và đọc được. Tôi muốn nói hết tất cả, cảm giác và mong cô nàng hiểu được nó.
‘Cậu chưa ngủ phải không? Tớ biết lý do vì sao cậu lại tránh mặt tớ. Cậu thấy tớ vô tâm và thản nhiên đối với cậu? Cậu cho rằng tớ, sợ khi công khai mối quan hệ giữa hai đứa? Cậu nghĩ tớ muốn dấu diếm tất cả, hay vì tớ có người khác nên muốn che dấu mối quan hệ giữa hai ta? Tớ làm như không quan tâm đến việc Kiều thích cậu và cậu có bận tâm đến nó hay không, tớ nghĩ tình cảm giữa hai chúng ta không thừa để hai đứa mình san sẻ cho một ai khác, tớ tin ở cậu, và cũng muốn, cậu tin ở tớ. Những ngày qua, giữa chúng ta không giống như cách cư xử của những người đang yêu, chúng ta càng giữ khoảng cách với nhau, vì nghĩ nên giữ mối quan hệ trước con mắt của cả lớp, tớ biết cậu sợ những ánh mắt và lời nói của bọn bạn trong lớp, và bản thân tớ cũng quá sợ những lời đồn. Nhưng, cậu ơi, Tớ không biết mình phải làm gì? Mối quan hệ mập mờ như vậy, tớ không biết mình nên thể hiện ra sao. Những gì đã qua với tớ, tớ sợ yêu thương bỏ ra trở nên mù quáng và phải nói nên hai chữ sai lầm. Tớ không biết, cậu nói yêu tớ là thật hay không? Nhưng từ giây phút tớ nghiêm túc muốn chúng ta trở thành người yêu, tớ đã yêu cậu thật sự, tớ nhận ra điều ấy. Tớ không muốn chúng ta vừa bắt đầu, đã vội lạnh nhạt như vậy! Ngay từ đầu tớ đã nói không phải trò đùa...’
Tôi đã khóc, và khóc thật tệ hại. Sự quan tâm với một ai đó, nó ngủ yên trong tôi quá lâu, nên giờ để thể hiện nó ra ngoài với tôi là một sự thật quá khó. Với người tôi yêu cũng vậy, trước mặt Nguyệt giờ đây tôi chỉ biết im lặng, không biết nói gì, làm gì, chỉ nghĩ giữa hai đứa sự im lặng là cảm nhận.
Con người tôi mà, vô tâm lạnh nhạt, và chẳng có điểm gì thú vị, tôi cũng khá là buồn cười khi biết được một sự thật rằng, mới làm quen với một người con gái, người con trai tạo ra sự khác biệt với tất cả, sẽ gây được ấn tượng mạnh, và với tôi, sự khác biệt của những ngày ấy là quá rõ ràng.
Đồng hồ cứ từng nhịp một, quay nhẹ trong lòng tôi, cứa mạnh vào những vết thương cũ, vốn chưa lành lại, giờ lại thêm những nhát cứa nữa, không thể chảy máu, không còn có cái gì nữa ngoài đau đớn...
Hôm ấy, có một cơn mưa rơi xuống, trên mái tôn vang ầm lên, che đi tiếng tôi nghẹn lại, tôi khóc, rất nhiều. Nghĩ đến những thứ đang có với mình, lại muốn tất cả nhẹ nhàng chấm dứt. Có ai cảm nhận được nỗi lòng của một đứa trẻ, ngày qua ngày chỉ sống với bản thân mình, buồn cũng cười, đau cũng cười, lúc mệt mỏi quá, nhưng cũng chẳng ai chia sẻ, quan tâm mình. Đơn giản là một người hiểu mình cũng không có, bản thân chỉ có thể là một món đồ chơi đầy sự lợi dụng...! ! ! Nói thật, tôi chưa bao giờ tin và để tâm đến bạn bè, tôi sợ điều ấy! ! !
Hơn 2 giờ sáng, mơ màng trong mớ nước mắt che nhòa đi bóng tối, và cái cảm giác nước mắt khô đi trên mi mắt, từng đợt một dày thêm khiến tôi muốn đôi mắt mình được nằm gục xuống nghỉ ngơi, nhưng, tôi vẫn thức, tự dày vò mình.
Chap 28:
Ánh sáng từ chiếc điện thoại làm cho cả một không gian tối tăm bỗng trở nên thật hiu hắt, tin nhắn trả lời của Nguyệt! lúc này gần 3 giờ sáng, cô nàng vẫn chưa ngủ.
‘Tớ xin lỗi cậu thật đấy, tớ quá ích kỷ mà! Tớ không muốn cậu dấu tớ điều gì, hay cậu vô tâm tránh mặt tớ, cậu biết cảm giác bất lực khi bạn trai mình bỏ mặc bạn gái mình đi với một đứa con trai khác mà tán thành đồng ý khó chịu và tức đến phát khóc hay không? Tớ cố gắng lắm, cố gắng cảm nhận cảm giác từ cậu, nhưng tớ thấy trống rỗng và hụt hẫng rất nhiều, vẻ như cậu không coi tớ là bạn gái của cậu...
Cậu đã nói những gì tớ muốn nghe, tớ xin lỗi vì đã nghi ngờ, tớ trẻ con quá, cậu nhỉ?’
Tôi cười nhẹ, nước mắt tự nhiên lại rơi xuống một cách hao gầy!
‘Cậu không có lỗi gì cả, ngủ ngon đi ngốc ạ! Chúng ta sẽ cố gắng tốt hơn.’ – Tôi trả lời.
Suốt đêm hôm ấy cho đến sáng! ! ! !
Không có tin nhắn đáp lại... Từ người con gái tôi mới yêu rất nhiều...! ! ! !
Sáng, 9h hơn, mò điện thoại sau giấc ngủ kéo dài hơn hai tiếng. Không có tin gì ngoài cái hình nền điện thoại trống rỗng. Vội vô phòng bố mẹ bật facebook và vào trang cá nhân của Nguyệt, nhưng không tồn tại trong danh sách bạn của tôi, tôi không biết đang có chuyện gì diễn ra, và facebook của Nguyệt đang ra sao. Có thể mãi về sau, tôi mới biết bản thân bị cô nàng chặn facebook, bị chính người yêu mình làm vậy! ! !
Nhắn tin điện thoại:
- Facebook cậu bị sao vậy, tớ không tìm thấy! ?
- ...! – Không trả lời.
Đến trưa, như thường lệ, tôi hỏi nàng đã ăn gì trước khi đi học chưa:
- Ê, nấu gì chưa, chiều đi học sớm đấy?
- ...! – Không trả lời.
Cảm giác chỉ muốn khóc, không biết gì ngoài khóc! ! !
Hơn 12 giờ trưa ngày 16 tháng 5, tôi cùng thằng Hiển và Đô đến trường. Và từ câu chuyện của nó, tôi biết được lý do Nguyệt tránh mặt tôi.
- Chúng mày dấu kỹ quá, làm tao... haiz? – Hiển nói.
- Sao, mày nói gì với Nguyệt? – Tôi bắt đầu loạn lên.
- Tối qua Nguyệt hỏi tao mày có người yêu chưa? Tao tưởng mày thích Thắm A3 lên nói người yêu mày là nó. Ai ngờ Nguyệt bảo với tao là mày thích Nguyệt.
- Thế là mày bảo tao có người yêu là Thắm? – Tôi xác minh.
- Ừm, xin lỗi chú!
- Mày giết tao rồi Hiển ạ! ! !
Vậy là tôi hiểu lý do cho tất cả, là những hoạt cảnh trong quá khứ nó phá đi những thứ bằng phẳng của hiện tại. Tôi càng dám chắc hơn, cái sự ghét bỏ với tình bạn nó tăng nên rất rất nhiều. Con người tôi, dễ tha thứ, nhưng sẽ ghi sâu vào tận bên trong lồng ngực của mình...
- Anh xin lỗi chú mà, tại bọn mày dấu kỹ quá! ! !
- Vậy Nguyệt còn nói gì nữa không? – Tôi cố gắng để đôi mắt ko đỏ và nhòe đi.
- Nó bảo vậy là hiểu rồi, tớ không nghĩ K lại là con người như vậy, tớ không thích ai lừa dối tớ, nó còn cảm ơn tao nữa. – Thằng Hiển trả lời tôi.
- Vậy là kết thúc Hiển à? Thật cảm ơn cái ý tốt của mày... - Tôi lắc đầu.
- Tao xin lỗi mày, thật sự đấy!
- Mày để tao yên, tao đang rất bình tĩnh, nên mày yên đi. – Tôi nói như thét.
Cả đoạn đường Đô, Hiển và tôi đều im lặng, 3 chiếc xe của 3 đứa bạn thân sau hôm ấy chỉ còn lại một mình tôi tự tách biệt khỏi cuộc sống có tên của những người bạn. Thở hắt ra, nhìn từng đợt nắng vàng vọt trong cái bầu trời xanh ngắt đầy nóng nực, tôi lại rơi nước mắt, rất ít, rất ít.
...
Đặt cặp vào chỗ ngồi, quay sang tổ bên cạnh tìm kiếm hình bóng người con gái ấy, thấy sự im lặng và ánh mắt buồn rầu đến kỳ lạ của cô nàng, rồi hai ánh mắt giữa tôi và Nguyệt chạm nhau, thoáng tìm kiếm sự rung động ngày nào, nhưng chỉ có sự trông ngóng từ tôi, Nguyệt quay đi bỏ lại mình tôi thẫn thờ với đôi mắt tưởng chừng khô cạn sự thất vọng, nay càng hiếm khi thấy ánh sáng rạng rỡ về hình hài ai đó trong tâm chí, sự tối tăm bao trùm lấy tôi, quanh tôi, không có lối thoát.
- Ra ngoài tớ cần nói chuyện! – Tôi nhắn.
- Không? – Tin trả lời.
- Tớ xin cậu đấy, cậu tin lời Hiển nói sao?
- Tin thì sao mà không tin thì sao?
- Tớ cần làm gì để cậu tin, quen nhau suốt mấy tháng nay, cậu chưa hiểu con người tớ à? – Tôi bấm phím điện thoại nhanh hết mức.
- Không, mới đây tớ mới hiểu! ! !
- Haiz...! ! ! – Chỉ còn tiếng thở dài não nề, tôi nằm gúc xuống mặt bàn, sự nóng nực ấy, của thời tiết của tâm trạng đang khiến tôi như muốn nổ tung ra. Người mình yêu, tin bạn bè hơn người yêu, điều mà mình cảm thấy thất vọng nhất, cảm giác như muốn giết chết tất cả, những cái gieo vào cuộc sống của mình đang ngày giờ tràn ngập sự bất hạnh.
Vậy là đã bắt đầu những tháng ngày mình sống trong sự nhường nhịn một ai đó, sẽ là những lúc mình muốn kết thúc cuộc sống mà không lo nghĩ đến việc sẽ vùng dậy, chỉ muốn ngã và ngã, mệt và mệt! ! !
Tiết học ngày hôm ấy, tôi ăn lần lượt 2 con 0 vào vở, khi mà tôi bị gọi lên bảng trả lời bài cũ, tôi ko mở miệng nói bất cứ câu gì, tôi làm như bất cần, và bộ dạng thật tồi tệ, mong Nguyệt nhìn thấy và thương hại mình. Thật sự tôi rất tệ hại.
Tiết cuối cũng kết thúc, ra về, tôi lôi cặp trong hốc bàn ra, và có một hộp sữa nhỏ, và một lời nhắn!
‘Tớ dành nó cho cậu, tớ thật sự không biết mình đang nghĩ gì nữa, cho tớ thời gian nhé!’
Rồi tôi bóp nát tờ giấy, và đưa hộp sữa vô cặp, rồi đi ngang qua Nguyệt mà không thèm nhìn vào đôi mắt ấy. Sự lạnh lùng tôi không thiếu, nhưng lúc ấy, cái lúc mà tôi vô cùng hối hận.
Ngày mai đấy, không, từ buổi tối ngày 16 tháng 9 năm ấy, một đứa trẻ đã biến mình thay đổi vì một người, và cũng vì người đó mà sống trong những ngày tháng khắc khoải thật tăm tối! ! !
Chap 29:
Tôi vẫn nhớ những cảm giác khi ấy, thề rằng, đó là những thứ khó chịu nhất mà bản thân tôi phải chịu đựng. Quay quắt trong nỗi sợ hãi, cứ phải duy trì một mối quan hệ mỏng manh trong lo lắng, nó khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi khao khát có một người để chia sẻ, chỉ cần lắng nghe mình, vỗ nhẹ vào vai mình, rồi không cười vào mặt tôi khi tôi quá yếu đuối mà bật khóc. Vậy mà, không một ai, đủ biết tôi đang như thế nào. Tôi thấy mình đang run sợ trước cuộc sống, thấy nó mờ đi, không một ánh sáng nào phía trước.
Tôi là một người lạnh lùng đúng nghĩa, và có lẽ, thích quan tâm người khác một cách âm thầm hơn, nên, nhiều khi, tôi thấy mình quên đi sự chủ động trong cuộc sống, toàn chờ người khác nhắc đến tên mình, nhờ mình rồi mới làm. Ngay cả chuyện tình cảm, tôi cũng luôn là một đứa không bao giờ chủ động. Dễ yêu, nhưng cũng dễ từ bỏ, đó là điều tôi hay nói, nhưng không phải là sự thật mà tôi nghĩ.
Nguyệt bắt đầu mối quan hệ này, và giờ, cô nàng đang nắm giữ cái chìa khóa lâu dài của mối quan hệ giữa hai đứa, cái chìa khóa ấy, dễ bị bẻ cong như cái sự thật mà thằng Hiển đã nói với Nguyệt. Tôi không chủ động, tôi có quyền gì giận dữ, khó chịu trước sự bất thường của Nguyệt, phải chi tôi chủ động, thì hiện giờ đã khác, Nguyệt sẽ không có những suy nghĩ, và thiếu sự tin tưởng vào bản thân tôi như thế.
Đạp xe trong tâm trạng bình thản một cách kỳ lạ, chưa bao giờ tôi đón nhận một sự thật buồn bã một cách bình thản đến vậy. Tôi chỉ cười, nhạt nhẽo đến mức, tôi không biết mình đang cười, tôi chẳng còn cảm giác, về mọi xúc cảm trong cơ thể, như trước, như cái ngày em ra đi ngay trước mắt tôi, tôi đã bóp nghẹn chiếc ô trên tay, để những thanh sắt nhỏ đâm qua tay, và máu tôi hòa vào cái dòng đỏ nhạt dần, trôi theo làn mưa trên mặt đường. Giờ thì, mọi thứ cũng giống vậy, con người có thể thay đổi bất cứ điều gì, chỉ có một điều duy nhất không thể khác đi, đó là con người thật của họ, khi trải qua một lần vỡ của cảm xúc, với tôi, điều đó hoàn toàn đúng. Cảm giác có thể chết đi ngay tức khắc, nhưng thân xác còn kiệt quệ đến mức, không thể lê thân tìm kiếm một mục đích tự kết liễu cuộc sống một cách rõ ràng?
Ghé qua từng nơi một, những khung đường thật thân thuộc, tôi vẫn đủ tỉnh táo để không đưa mình lạc vào con đường mà người con gái đầu tiên tôi yêu đã mất, mà thay vào đó, tôi cứ đi, cứ rẽ qua tất cả các con đường, bất cứ nơi nào tôi có thể đi, có thể chào mừng tôi. Nắng chiều tắt hẳn, cũng là lúc tôi buông những giọt lệ trên gương mặt, đeo khẩu trang lại, đội chiếc mũ lên, tôi cố gắng không để ai nhận ra gương mặt mình khi ấy.
Tôi vừa đi vừa khóc! ! !
- Này, cậu ơi?
Một giọng nói, đủ để tôi nghe thấy, khi vừa đi ngang qua trạm xe bus gần trường. Vậy là tôi đã đi được một vòng quanh khu này, vòng qua trường được vài lượt rồi. Hài thật, tôi chỉ luẩn quẩn như vậy sao?
- Gì vậy? – Tôi đỗ xe ngay trạm xe bus ấy, vội lau đi những giọt lệ, làm đôi mắt tôi ướt đi. Cô nàng hôm trước tôi cho đi nhờ xe đây mà.
- Cậu khóc à?
- Không, bụi bay vào mắt thôi! Cậu gọi tớ à?
- Mắt cậu đỏ lắm, mà... cậu đưa tớ về được không? Tớ chờ hơn 30 phút rồi nhưng không có chuyến xe nào qua cả! – Đôi mắt cô nàng cũng không khác tôi hiện giờ, như đang khóc vậy!
- Ừm, cũng được, mà cậu dễ khóc quá đấy, haiz. – Tôi cười.
- Cậu không biết cảm giác chờ xe bus khó chịu đến như thế nào đâu!
- Chắc cũng giống như cảm giác chờ đợi một số điều gì không thể nhỉ? – Tôi khẽ gật đầu.
- Dạ! – Cô nàng tự nhiên đỏ mặt một cách kỳ lạ, và khó hiểu nữa?
- Cậu lên xe đi, và chỉ đường nữa, tớ không biết nhà cậu ở đâu đâu! – Tôi bắt đầu nói thêm.
- Cảm ơn cậu! – Cô nàng ngồi phía sau tôi, giữ khoảng cách với tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở thật khẽ phả vào lưng mình, Có vẻ như thu đến rồi, cũng là thời khắc khiến cho con người ta trở nên tinh tế và tâm trạng hơn gấp bội.
- Nhà tớ khá xa đấy? – Cô nàng giờ mới chịu nói, chứ tôi đang loay hoay không biết sẽ đi đường nào để đưa cô nàng về nữa.
- Cậu nói câu này là muốn tớ thả cậu ở đây à? – Tôi khẽ đùa.
- Cậu dám bỏ tớ ở đây?
- Ai bảo tớ không dám. – Tôi nói.
- Tớ thừa biết cậu quá mà.
- Ờ...
- Ờ cái gì?
- Không, nhà cậu ở đâu? Nãy giờ im re vậy?
- Bên Tổ 35 đó, xa nhỉ? Hihi! – Cô nàng cười tự nhiên tôi cũng thấy mình khá hơn.
- Cậu làm tớ có động lực muốn thả cậu ở đây ngay và luôn đấy! hừm! – Chứ sao nữa, cách nhà tôi cả 7 cây số chứ chả đùa, cả đi cả về là 14 cây, tôi ăn ở đâu đến nỗi mà.
- Hừm, có một tên đáng ghét không giữ lời hứa này.
- Tớ có hứa gì? – Tôi vờ ngu.
- Hứa đưa tớ về tận nhà rồi mà, thấy xa quá, muốn thả người ta đi bộ về chứ gì? – Cô nàng lè lưỡi.
- Tớ cắt lưỡi đấy, không phải lè lưỡi ra đâu nhé! Lưỡi cậu không đẹp bằng lưỡi tớ đâu mà khoe. – Tôi cũng quay mặt lại lè lưỡi lại.
- Kinh quá! Giống chú cún nhà tớ cực cậu à! – Cô nàng nhăn mặt.
- Hừm, Ý cậu là dễ thương giống nó chứ gì?
- Cậu đang so sánh mình với nó đấy à? Hihi! – Cô nàng nói câu này xong, tôi mới tá hóa, tại sao mình lại so sánh mình với cún con nhỉ?
- À, mà cậu tên gì? – Tôi hỏi, nói chuyện nãy giờ, và mấy lần gặp với nhau mà cái tên vẫn chưa được biết.
- Gọi tớ là Len!
- Tên lạ vậy? – Tôi thắc mắc!
- Tên thật của tớ rồi cậu sẽ nhớ ra thôi mà, hì!
- Tớ trước kia quen biết cậu à?- Tôi hơi thấy đầu óc mình nhức lên, khó nhớ quá.
- Cậu... không nhớ thật à?
- Không... thật mà!
- Đáng ghét!
- Ơ...! ! !
Cả một đoạn đường, tôi không còn nhớ đến Nguyệt, hay bận tâm đến những thứ đang làm loạn trong đầu óc mình. Nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ rằng, giữa tôi và Len, hình như có một mối liên quan nào đó, và hình như, tôi từng gặp cô nàng từ rất rất lâu rồi.
Gió thu thổi mạnh, nắng tắt hoàn toàn trên bờ vai tôi, dường như, tôi đã ngừng để sự yếu đuối ngự trị trên đôi mắt mình, thay vào đó, là sự cứng nhắc của bản thân với một người con gái ngồi ngay phía sau lưng mình. Cô gái ấy, như rất thân với tôi, chẳng ngại ngần hay tỏ ra xa lạ như hai người mới gặp nhau cả!
- Đáng ghét! Cậu đáng ghét lắm! – Tiếng nói thật nhỏ, và không tôi còn nghe thấy lời nói nào nữa sau đó, phía sau tôi, một bàn tay vịn nhẹ lên vạt áo tôi, rồi buông dần xuống! Tôi hoang mang vô cùng, thấy rằng, sự hụt hẫng kỳ lạ đang chiếm lấy mọi thứ xung quanh mình! Có một điều gì đó không ổn!
Cậu là ai chứ? Cô nàng kỳ lạ!
- Này, Len!
- ...! – Im lặng.
- Len, nghe thấy tớ nói gì không đấy! – Cô nàng vẫn im re phía sau tôi.
- ...!
- Len, nghe tên đáng ghét nói gì không? – Tôi bắt đầu quay mặt lại phía sau, rồi thất thần, dừng hẳn xe lại.
Trước mắt tôi, Len đang khóc, cô nàng che đi tiếng nấc thật lớn phía sau tôi, chẳng biết lý do nào, khiến tôi thấy mình khốn nạn đến vậy? và tôi đang không biết mình đã và đang làm sai điều gì.
Cảm giác ấy, giống như có một tờ giấy, vẽ ước mơ lên đó, rồi bị ai đó ngang nhiên xé đi trước mặt, thật khó chịu!
Chap 30:
Đôi mắt ấy, thật giống với tôi mắt của tôi. Cái đôi mắt mà người ta nói sẽ dấu diếm được cảm xúc thật của mình, cái đôi mắt man mác buồn! Thật sự khi tôi như thấy một mảng ký ức khác phía bên trong đôi mắt đấy, nó rời rạc quá, xa quá rồi. Thật ra chẳng điều gì rõ rệt cả, một vệt mờ ảo, một thước phim thật cũ kỹ.
- Cậu khóc?
- ... – Gật!
- Lý do? – Tôi nói một cách rất lạnh lùng.
- ... – Lắc lắc.
- Tớ ghét con gái khóc vớ vẩn như vậy lắm đấy! – Tôi lừ mắt.
- K ích kỷ lắm! rất ích kỷ.
- Cậu nói...!
Tôi hơi chùn chân lại, tôi không biết gì về cô nàng, ở hiện tại, nhưng tôi không thể phủ nhận được rằng, cô nàng biết rất rõ về mình. Đến một lần hỏi tên tôi, Len cũng chưa từng nói, vậy mà, cái tên của tôi vừa được Len nói ra... Lâu lắm rồi đấy nhi?
- Cậu biết mình thật à?
- ... – Gật!
- Nói gì đi, tớ không thích như vậy!
- Cậu nhanh quên lắm. Đáng ghét! – Cô nàng khóc to hơn! Xin Cậu đấy!
- Cậu kể được không? Tớ không nhớ gì cả!
- Không!
- Vậy cậu khóc là vì điều gì? Tớ có liên quan!
- Không!
- Ầy, điên mất! – Tôi bắt đầu cảm thấy mình giống một kẻ khù khờ.
- Đi cùng tớ đến đây nhé K? – Cô nàng nói thật nhẹ!
- Cũng được! ! !
Cầu DT, một chiều thu đầy những cơn gió kỳ lạ! !
- Cậu có vẻ thích mạo hiểm! – Tôi lắc đầu cười nhạt khi cô nàng này dám ngồi hẳn lên thành cầu và để hai chân hướng xuống dòng sông. Kiểu ai đi qua Cũng nghĩ chắc cô nàng này có ý định tự xử.
- Tớ quen cảm giác này rồi!
- Chấp chới và vô định? – Tôi hơi nghiêng đầu.
-