Chủ đề: Tớ quên rằng mình đã chia tay
xchieclax (SV!) [Off] [#] (07.12.2015 / 17:11) Đang tìm người yêu |
Vừa vào cửa lớp, gặp ngay Nguyệt, chẳng như mọi khi, hôm nay tôi cười và chào cô nàng:
- Chào! : x
- Ơ, chào cậu!
Đôi mắt ngơ ngác đáp lại tôi, tôi vẫn cười nhẹ, rồi mang cặp vào chỗ cất. Sau đó tự mình cởi bỏ sự tách biệt, tôi bắt đầu hòa mình vào đám con trai, và bắt đầu nói những điều mình muốn nói!
Nhìn ra phía sau trường, nơi ghế đá trắng một màu hoa sữa rơi xuống, lòng bằng phẳng một cách kỳ lạ! “Chắc, từ giờ, tôi sẽ không ra đấy một mình nữa! ”
- Thu đến và đi như những gì đã sắp đặt! trang giấy không thể mờ đi những màu buồn của nắng! ... à ơi vu vơ câu hát...
- Hát hát cái tát, mày xúc phạm nhạc sĩ quá đấy thằng chó! – Thằng Hải lên tiếng khi thằng Bình vừa thánh thót đọc đoạn rap một cách đầy ngẫu hứng!
- Câm mồm, để bố hát! – Thằng Bình vắn ống tay áo lên, hành động ấy khiến anh Hải lầm lũi không dám lên tiếng. Đành ra tìm đồng minh.
- Đéo mẹ, hồi trước Thu cuối là bài tao cuồng nhiệt bất diệt, nhưng từ khi nghe thằng Bình hát mỗi ngày, tao dường như bị ám ảnh một cách kinh dị! – Đến Thằng Đô ra tay, nó chốt câu này xong thì có đố anh Bình dám hát tiếp.
- Ơ, cái động mạch máu, chú có khiếu âm nhạc không đấy! anh đọc rap còn hay hơn cả Mr. T cơ mà! Hà hà! – Thằng Bình cười, công nhận ảo tưởng sức mạnh đéo tả nổi!
- Bộp, bộp, bộp, hay quá anh gì ơi, hay quá hay quá! – Cả lũ con trai lớp tôi đồng loạt vỗ tay sau khi nghe xong câu nói của thằng Bình, bọn khốn nạn này làm tôi chết cười.
- Đúng rồi, phải gọi là Mr. B, một giọng ca tiềm ẩn, thế mẹ nào càng tìm càng ẩn! – Tôi xen vào luôn! Cả đám lại cười khà khà, anh Bình méo mặt!
- Đéo công bằng, chú mày đồng loạt ép anh phải giải nghệ con đường âm nhạc đang thăng hoa, thôi được từ giờ tao sẽ đéo hát nữa, đéo chơi rap nữa... tao chuyển sang...!
- Cải Lương hả chú?
- Đọc và làm thơ, hờ hờ, thăng hoa luôn!
- Bố cho mày thăng luôn giờ, anh em, oánh chết mẹ nó luôn! – Vậy là cả lũ, lôi thằng Bình quăng vào nhà vệ sinh nữ, và chốt cửa, thật tội cho mấy bạn nữ vẫn còn trong đó!
- Chu mí là, bớ làng nước ơi, hép mì! – Thằng Bình đập cửa túi bụi, nhưng mấy thằng tôi vẫn ôm cổ nhau cười hềnh hệch.
- No No, chú cứ tận hưởng đi, chả mấy khi được vào nhà vệ sinh nữ mà =))!
- Đồng chí bọn mày, mở ra... em xin cách anh, cách anh ân xá cho tội đồ này! – Thằng Bình vẫn hổ báo!
- Ơ, thế cơ à, rồi bọn anh thả...!
- 1... 2... 3 chạy!
Vừa mở chốt cửa cho thằng Bình xong, cả lũ chạy nhốn nháo khắp sân trường, khi thằng Bình nó nổi khùng, quyết định hóa sát thủ đi hạ sát từng thằng một, tự nhiên bọn tôi lại có trò đuổi bắt trên sân trường, kể ra cũng vui quá thể!
Trống, vào lớp! Lâu rồi mới bị gọi lên bảng, kiểm tra bài cũ môn địa! Tôi học rồi, nhưng thế đéo nào được có 7, giờ vẫn có những thắc mắc không thể giải đáp nổi!
- Ầy, K ơi!
- Ơi, nhớ tao à mà gọi! – Tôi trả lời thằng Kiều khi nó cố gọi tôi từ tít tổ phía bên kia lớp!
- Tý ra nói chuyện với anh chút!
- Rồi, rồi, ra chơi! – Tôi đáp!
Quay ra với thằng Đô ngồi bên cạnh, nó nói!
- Lâu rồi anh mới thấy chú hoạt bát trở lại!
- Ý mày tao bị liệt hay bị câm? – Tôi chơi nó một vố!
- Không, ý tao là mày đéo trốn đi đâu nữa, giờ ra chơi tao có bao giờ thấy mày đâu!
- À à!
Nói, rồi viết bài, giờ tôi như vậy ai cũng thấy lạ! hài!
Chẳng mấy chốc bác bảo vệ đáng yêu đã đánh trống hết tiết, sao cứ mỗi khi bác đánh trống ra chơi hay ra về, cháu lại thấy bác thân thương quá vậy!
Vừa bước ra cửa lớp, bị thằng Kiều lôi ngay ra phía sau trường, thế quái nào?
Lại, màu hoa sữa rơi đầy trên tóc, gió thổi là lại rũ xuống, cả một khoảng sân đầy những hoa là hoa, trắng cả một vùng! Đứng trong cái khung cảnh thơ mộng ấy, tôi và thằng Kiều, hai đứa con trai nhìn nhau nói chuyện.
- Chuyện gì?
- Mày ác thật đấy?
- Gì?
- Về Nguyệt.
- Chia tay rồi! – Tôi nói!
- Nguyệt kể với tao rồi! – Kiều đáp!
- Thế thì sao nào?. – Tôi Vẫn không quan tâm.
- Mày đang giả vờ ngu ngu đúng không?
Thở dài, cúi mặt, hít một hơi thật lâu, nhìn thẳng vào mắt nó, tôi nói thật chậm.
- Ầy, muốn nói gì nói luôn đi nào?
- Mày yêu Nguyệt thật không? – Hỏi liên quan vỗn lài.
- Không! – Không cần suy nghĩ.
- Vậy à?
- Ờ! – Tôi lạnh lùng đáp.
- Vậy coi như tao chưa nói gì. – Nó nói
- Ờm, vậy tao đi.
Nói, rồi tôi đi về phía đám con trai đang nói chuyện rôm rả, một ngày mới học dần cách quen với việc bình thường hóa mọi thứ, tôi không yêu Nguyệt, chỉ là thích thôi! Nhưng cái từ thích ấy, sao mà nó nặng nề và đậm sâu đến vậy.
Rất đơn giản mà, phải không! ! ! !
Chiều tối...
... ôi, chẳng lẽ ra ôm bác bảo vệ thắm thiết một cái, tiếng trống báo tan học vang lên, hạnh phúc quá! Lũ lượt học sinh ra về, đứa nào cũng vui vẻ yêu đời!
Tôi lại một mình, khoác dây cặp trên vai, đeo khẩu trang, đội mũ, lấy xe và ra về một mình, quen quá rồi, quen một mình rồi, chẳng có chỗ cho ai xen vào cuộc sống mình nữa!
Ra cầu DT ngồi, lâu rồi không đến nơi đây, hôm nay ra tập hưởng chút ánh nắng cuối cùng của ngày đang toả hồng trên mặt sông, lăn tăn, thanh bình quá đỗi!
“ Dạo này tớ ít thấy cậu quá! Hừ hừ! sao vậy cậu” – Người con gái tôi chưa từng gặp mặt!
“ Cậu thích bơ vậy lắm à, đồ trẻ con! ” – Nguyệt
“ Tao thật sự xin lỗi mày, mày khác quá đấy thằng chó” – Hiển
... Một vài tin nhắn, đến, trong những ngày tôi tắt máy điện thoại, thật thú vị khi đọc đến những lời nhắn ấy, nhìn lại, từ đầu đến giờ, vẫn là cuộc sống, vẫn là mớ bòng bong vẩn vơ tiếp diễn... và... cái mà tôi đang có ở hiện tại, là những bài học để chân trọng tới nó! ! ! Vậy mà, sao thế này, tôi đang chọn cách và tìm mọi cách để chấm dứt nó! ! ! ! Tôi đang xa dần vào cái thế giới chỉ mang một màu xám xịt, u ám.
Khẽ cúi đầu cười nhẹ, không sao, mình sẽ vượt qua được mà, chỉ là hơi mệt mỏi khi chỉ có một mình! ! ! Mệt mỏi khi cứ phải mong ngóng chút màu hồng nào đó, xé toác ra, từ những khoảng trời xám xịt, của bóng tối theo nhau quây kín lấy tôi.
Gió thổi khẽ qua, tôi vô thức qua lại phía sau mình, một người con gái từ rất lâu rồi, đứng phía sau tôi, nhìn tôi im lặng, trước cái không gian tàn lụi của một ngày! Một màu hồng đầy may mắn và mới mẻ! ! !
Chap 33:
- Lâu lắm không gặp! – Tôi cười, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Len. Rồi lại quay ra, nhìn cảnh mặt trời đang vẫy tay chào tạm biệt cái thế gian này.
- Ừm, hôm nay cậu mới ra đây ngồi, chắc vừa có chuyện buồn phải không? – Lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Không, tại hôm nay rảnh nên ra đây ngắm hoàng hôn mùa thu thôi... còn cậu? – Tôi nói thật chậm.
- Cũng vậy luôn, hì.
- Mà, nãy giờ đứng sau tớ sao không nói gì? Định có ý đồ đẩy tớ từ thành cầu xuống sông à? – Tôi Đùa.
- Cậu mà cứ ngồi im im thêm lúc nữa là tớ đẩy cậu thật chứ chả đùa. Người đâu mà im im đến sợ. Đang nghĩ gì vậy?
- Vớ vẩn mà, tớ đang lo lắng cho tình trạng lông cừu trên thị trường tăng cao, tăng liên tục luôn... - Tôi cười.
- Phải rồi, vì có những con sói đội lốt cừu non, vờ vờ thánh thiện mà. Hì.
- Nghe thấy nhột nhột đấy nhé!
- Ai nói cậu đâu mà.
- Cậu đang ám chỉ tớ đấy! – Tôi ôm đầu vờ tức tối.
- Đâu nào?
- Rõ ràng rồi.
- Ừm, cứ cho là vậy đi. Đồ ngây thơ vô số tội.
- Ơ... - Tôi đến là nghệt mặt ra.
Thật là, có khoảng không gì đó, quá mờ ảo, đang làm khó ký ức trong tôi. Rõ là tôi và Len từng rất thân, vậy mà, tôi chẳng thể tìm ra cảm giác thân thuộc ấy, với tôi, Len hoàn toàn xa lạ với mình.
- Cậu còn nhớ hôm đấy không? – Len cười một mình, ánh mắt thuộc khoảng không nào đó, trong thứ ánh sáng hồng nhạt trên mặt sông.
- Không... Tớ chẳng nhớ gì cả? – Tôi đáp.
- Ừm, tớ biết! – Len khẽ cúi mặt, tôi nghĩ cô nàng lại khóc, nhưng không.
- Cậu kể cho tớ nghe được không? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Len, một cái nhìn chân thật.
- Cậu thật sự muốn biết?
- Ừm...!
- Nhưng tớ không muốn kể.
- Ầy, đi mà... - Tôi nài nỉ?
- Không...
Và, lại im lặng, cái khoảng im lặng đến sợ của tâm hồn, chẳng thể tìm ra cho bản thân chút thoải mái nào cả.
Một chiếc máy bay ngang qua, bay vụt trên đầu hai đứa! Len lại cười buồn.
- Chú phi công giờ còn không biết lái máy bay mà?
- Ơ... - Tôi mới ngớ người, một vài đoạn phim chiếu nhanh qua đầu tôi, khẽ rùng mình, nhìn ra xa. Thật sự, tôi đã nhớ một vài chuyện từng xảy ra với tôi rồi.
Buổi học bồi dưỡng Sử thứ 2 của Huyện, Mới đến lớp bị ngay đứa lớp trưởng quăng cho cái khăn lâu bảng, và bắt tôi đi giặt.
- K, trực nhật này! – Quỳnh cười.
- Ờ, ờ...! – Tôi thì đéo hiểu thể thống gì đang diễn ra.
Xong xuôi, lau bảng thật sạch, rồi về chỗ ngồi, mới sực nhớ là quên mang ô trả cho Quỳnh, mới lủi thủi ra chỗ nàng, nói:
- Tớ quên mang ô trả cậu rồi?
- Ừm, buổi sau cũng được.
- Vào tay tớ là mất nhé.
- HỪM.
- Tớ đùa mà.
- Tớ nghĩ cậu không đùa đâu.
- Vậy cậu cứ coi là mất rồi đi nhé. – Tôi cười hềnh hệch rồi về chỗ. Cô nàng nhăn mặt nhìn tôi, tôi thì chỉ cười.
Vào giờ học...
Cả buổi học sử hôm đấy, tôi dơ tay phát biểu đến 50% số câu hỏi của cô giáo, bởi một lẽ, kể cả tôi không dơ tay thì chắc chắn cũng bị gọi. Cái danh nam học sinh duy nhất trong lớp nó làm tôi khốn đốn kinh khủng.
Bốn bề đều là con gái... Muốn nói cái gì cũng phải khép nép...
Mặc định, tôi trở thành một đứa tự kỷ một mình, vì xưa nay tôi ghét con gái kinh khủng, ngoài những ai tôi có cảm tình.
Gật đầu, Cô giáo dạy bồi dưỡng Sử cho tôi ưng ý vì câu trả lời chính xác của tôi. Tôi lạnh tanh ngồi xuống, ngó thì thấy, cả lớp toàn con gái đang trầm trồ nhìn mình, tự thấy lạnh cả người. Chậc.
- Bạn nhớ siêu ghê. – Nhỏ bàn trên quay xuống nói tôi, tôi ngồi trong góc lớp nhé!
- Bạn nói thừa rồi. – Tôi cười, và trả lời. Nhỏ kia xì một cái rồi quay mặt lên luôn.
Phía xa, bên kia góc lớp, Quỳnh ra dấu like dành cho tôi, tôi cũng ra dấu tương tự. Hai đứa tự nhiên cười.
Ra về, trời vừa nắng chán chê, lại đến giờ, mưa xối xả, mưa hấp tấp, chẳng thể hiểu và thông cảm nổi nữa. Bạn bè trong lớp bồi dưỡng Sử về hết, lại chỉ còn tôi và Quỳnh, à, còn 1 hai đứa nữa.
Vỗ vai tôi.
- Lại phải chờ mưa tạnh nhỉ? – Quỳnh cười.
- Chắc ông trời ghét cậu lắm đấy?
- Sao nhỉ? – Cô nàng băn khoăn.
- Vì cứ giờ phút cậu được về thì lại mưa to. – Tôi cười.
- Chứ không phải cậu à?
- Tất nhiên rồi. Vì tớ có định về luôn đâu, và tớ giờ yêu mưa lắm.
- Sến súa, hường phấn quá đi. – Quỳnh nheo mắt.
- Hề hề...
Lại im lặng đôi chút, len tinh nghịch đưa tay ra phía trước hiên, hứng từng hạt mưa rơi thật nhẹ vào đôi tay, bất giác tạt sang phía tôi, là mặt tôi ướt sũng. (không đến nỗi quá tệ).
Tôi giật mình quay sang nhìn Len, đôi mắt nghiêm nghị, rồi cũng bật cười vì điệu bộ của cô ấy... hình dung ra khi ấy, tôi chợ bối rối lạ thường.
- Ê K, về luôn ha?
- Đội mưa về hả? - Tôi tròn xoe mắt.
- Áo khoác này, tớ với cậu cùng che.
- Cậu còn đùa được. - Tôi không tin lắm.
- Nào, đi thôi. - Chợt cô nàng lắm tay tôi, hai đứa dưới một tấm áo khoác mỏng lao vào làn mưa trắng xóa trước mặt.
Một cảm giác thật khác lạ vô cùng.
Chap 34:
Mỗi lần len và tôi có chút gì để nhớ, thìmỗi lần đó đều gắn liền với những cơn mưa lớn. Có thể tự cười nhẹ và nhủ rằng, những thứ tôi đặt tên là kỷ niệm ấy, thật ra, tôi chưa từng chân trọng và cốgắng nhớ đến nó.
Trong cái khắc nghiệt của thời tiết, tôi vàQuỳnh ướt đẫm hết, cả sách vở, đồ dùng học tập nữa, vậy mà vẫn cười ha hả, vàcó vẻ gì đó chẳng bận tâm lắm đến cái ẩm ướt đấy.
Chiếc áo khoác mỏng che cho hai đứa, hay đúnghơn là cái thứ dùng để đội mưa đi về, chẳng thể so sánh với một cái ô, hay tấmáo mưa dày cộp được. Cũng hứng chọn một vũng nước lớn, nặng trịch.
- Ướt hết rồi này. –Tóc len bết lại trên má, đôi mắt hơi nhắm lại. Mưa cứ chực chờ vậy mà tát thẳngvào khuôn mặt cả hai đứa, buốt thật, nhưng cứ chơ ra vậy hồi lâu, nên cũngquen.
- Ai chơi cái tròtắm mưa này nhỉ? Giờ còn kêu à. – Tôi cùng Len chạy thật nhanh ra phía bến xebus, dưới con đường chằng chịt xe cộ, cùng ánh đèn xe khắp ngả, mờ nhạt dướilàn mưa trắng xóa. Trong đôi mắt tôi khi ấy, cảm giác mưa rơi trên da thịt, thực sự rất dễ chịu. Cũng lâu lắm rồi, phải, tôi không nhớ lần cuối mình dầmmưa như thế này là bao giờ nữa.
- Cậu chẳng phảiđang rất vui sao? Mưa mát thật nhỉ?
- Mưa tát liên hồivào mặt mà, mát cái gì? – Tôi vờ cứng nhắc.
- Thế mà kêu tớ giờyêu mưa lắm, có chút vậy mà kêu ca... haiz...
Đến bến xe bus, có độchai đứa chờ xe. Tôi và len ngồi xuống ghế chờ ở trạm.
- Rồi, thua cậu, ướt hết sách vở này?
- Ờm, quên mất, làmsao giờ? – Len nhìn tôi bối rối, tôi lại phì cười vì cái điệu bộ lo âu của cônàng. Chẳng lẽ lại bảo ngu thì...
- Biết đâu được, chắc về lại mắc sách vở phơi như phơ quần áo thôi.
- Nên thử, hi.
- Mà...
Đúng lúc ấy, trên bầutrời, tiếng sấm vang lên, khiến hai đứa cũng thập phần sợ hãi. Ông trời hay dọanhững người thánh thiện như mình quá mà?
Có tiếng máy bay trênbầu trời, cũng không rõ lắm, ngước lên bầu trời nhìn, mờ ảo cái gì nhỏ xíu.Bỗng nhiên Len thở dài một cái, làm tôi cũng lạ lẫm quay sang.
- Không biết sấm cóđánh trúng máy bay không nữa? – Len tự nhiên nói.
- Chắc là khôngđâu?
- Sao cậu biết?
- Thì tớ là phicông nên tớ biết mà.
- Lại thế rồi, ảotưởng quá kìa... - Len khẽ nhăn mặt.
- Ừ thì tớ hay nằmmơ mình là phi công, rồi băng qua bầutrời toàn mây đen xám xịt, lái máy bay lướt qua từng ánh sáng tử thần của sấmchớp...
- Thôi, cậu ơi, nóinữa, sấm chớp nghe thấy nó giáng xuống thì tớ với cậu đen hết người đấy?
- Rồi, tớ thôi đây...
Hai đứa cùng mỉm cười, rồi lặng lẽ im lặng không một lý do, chắc cũnglà lúc chiếc xe bus vừa cập bến. Len vẫy tay chào tôi, rồi đi lên xe bus... qua ôcửa sổ, cô nàng nói.
- Từ giờ tớ sẽ gọicậu là phi công nhé?
- Tất nhiên là... Khôngrồi, cậu thử đi, xem tớ sẽ làm gì...
Tay tôi vẫn vẫy, xebus đi ngang qua, rồi mất hẳn phía con đường, còn lại chiếc áo khoác mỏng củalen, và chiếc ô tôi từng mượn cô nàng... đấy là lần cuối cùng tôi gặp len, của quá khứ.
Trở lại hiện tại, Cái khoảnh khắc chiều tà sau một ngày mới nó khiến tôidường như bấp bênh hơn rất nhiều. Thật thú vị, khi người ngồi cạnh tôi lúc nàylà len.
- À, còn cái ô và cái áo, hình như bây giờ tớ vẫn còngiữ đấy? – Tôi tự nhiên bật cười, sau một lúc ngồi yên nghĩ lại chuyện quákhứ.
- Thật hả? – Cô nàng tròn xoe mắt.
- Nhưng giờ trông mấy thứ ấy tàn tạ lắm rồi. hì hì.
- Cậu đúng là.
- Tớ xin lỗi mà...
- Rồi tha lỗi cho cậu. Mà, Phi công này.
- ... – Im lặng vài giây – Gì vậy cậu.
- Không có gì, hì.
- Cậu đúng là... - Tôi bắt chước cô nàng.
Vậy là hai đứa ngồi ôn lại chuyện cũ, nhưng thường thì tôilại tự trách mình nhiều hơn, tôi đã tự mình biến mất khỏi lớp học bồi dưỡng sử, biến mất khỏi Len, và đến giờ mới xuất hiện lại...
Dòng sông chuyển sắc, giờ toàn là màu hồng... hoàng hôn hôm ấy thật tuyệt...
Buổi sáng ngày hôm sau, vẫn kịch bản, xuống phòng bố mẹnghịch máy tính.
Đang login Fb thì điện thoại có tin nhắn, mở ra đọc thì.
- Này bạn cũ? – Nội dung từ số của Nguyệt, cái số máy tôiđã xóa đi, nhưng sao mà khó quên đến vậy. Phân vân vài giây rồi trả lời.
- Tớ đây, gì vậy?
- Chiều đi học sớm chút, tớ có chuyện muốn nói.
- Ok.
Tôi cười nhạt, và rồi lặng lẽ quên đi cái hẹn của Rain.
Ăn xong cơm trưa...
- K ơi.. – Tiếng thằng Hiển rủ tôi đi học, sau cả haituần trời, đây là lần đầu tiên tôi với nó bình thường trở lại.
- Đợi bố tý.
- Nhanh.
Một lúc sau.
- Xem nào, đẹp trai đấy. – Thằng Hiên ngó tóc tôi, thìtôi mới đi húi cua mà, nhìn tóc giờ đâu còn bao nhiêu.
- Khen đểu anh vả vỡ mồm đấy.
- Đẹp thật mà, mày thật dũng cảm khi dám cắt kiểu đầu báđạo này.
- Đầu trọc đẹp trai phải không? – Tôi cười.
- Thật ra thì trông y như thằng ngố.
- Cái...
Tới trường, gửi xe, thấy Nguyệtđang ngồi một mình trên chiếc ghế đá gần đấy, mới sực nhớ ra cái hẹn khi sáng, vội vã, đuổi thằng Hiển vào lớp trước rồi tiến ra chỗ Cô nàng... Cảm giác như lâulắm rồi, mới gặp lại một người bạn thật cũ kỹ từng rất quan trọng vậy?
Chap 35:
Một buổi chiều đầu tháng 10 yên ả, cái nắng chẳng gay gắt như ban hè, nhưng cũng khiến người ta trở nên bực bội kỳ lạ. Thật khó để bình thản nổi, trong cái thời tiết như vậy! ! !
- Chào! - Tôi lên tiếng, xóa đi những phút suy tư vô nghĩa từ Nguyệt, cô nàng ngẩng đầu và đưa mắt nhìn tôi.
- Cậu đến muộn đấy!
- Tớ nói sẽ đến sớm à? Học cùng lớp mà, sao không vào lớp nói chuyện? - Tôi cười.
- Cậu có thể thay đối cách nói chuyện đó không?
- Có, có thể. Cậu có gì muốn nói với tớ à?- Tớ muốn nói chuyện. - Cô nàng để hai tay đan vào nhau, rồi làm dáng vẻ day dứt lắm. Tôi luôn bị xao động bởi những cử chỉ như vậy.
- Nguyệt này!
- Ừm.
- Chúng ta là bạn mà, phải không? - Tôi cười thật tươi.
- ... - Ngập ngừng đôi chút, khi ấy, Nguyệt cúi đầu, im lặng... Cô nàng chẳng làm gì sai cả, lỗi nằm ở cả hai đứa, và do tôi vướng bận nhiều hơn.
- Là bạn mà, những người cùng một lớp học, và tớ sẽ bình thường trở lại, và thân thiện lại với cậu nữa. Bỏ đi, chuyện tớ và cậu từng quen. - Hít thật sâu để nói ra những lời ấy, tôi từng nghĩ mình sẽ không cần phải nói ra bất cứ điều gì với Nguyệt, và chỉ là nghĩ mà thôi, tôi rất muốn, được trò chuyện cùng giọng nói ấy, cũng vẫn muốn để cô nàng cười vì mình, ở bên mình!
- Cậu không trách tớ? Tớ thấy cậu thay đổi quá, thật sự khác hẳn. - Lại ngập ngừng.
- Cậu biết tớ mà, tớ thuộc Cung Bảo Bình, và cậu cũng vậy, hai chúng ta đều dễ thay đổi.
- Cậu vẫn là ông cụ non.
- Là Thỏ non đeo kính lão mới đúng. - Tôi và Nguyệt cùng cười. Thật chẳng biết Cô nàng muốn nói với tôi điều gì... nhưng ngày hôm ấy, chỉ mỗi tôi là người nói ra suy nghĩ trong mình. Và, tôi muốn Nguyệt là người lắng nghe. Có thể mãi sau này, tôi mới nhận được câu nói mà Nguyệt sẽ nói trong ngày hôm ấy.
Trống đánh vào lớp, Tôi cùng Nguyệt cùng sánh bước vào lớp, nhưng, kiểu như, vẫn còn rất xa lạ.Đặt cặp vào chỗ ngồi, lại thấy mẩu giấy trong hộc bàn. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh rồi thản nhiên mở ra xem.
- Chúc cậu những ngày mới thật tốt lành!
Haiz, lại đứa nào rảnh rỗi sinh nông nổi, tôi vô giấy rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Thói