Trang chủ Đăng nhập
Cùng chơi Army2 sv Trái Quýt, free xu, lượng...

Lần hoạt động

Diễn đàn | Truyện và Thơ | Truyện ngắn
Tìm kiếm
Chia sẻ lên Zing twitter Google PlusView 2118
  Giấc mơ mùa hạ
xchieclax xchieclax (SV!) [Off] [#] (20.07.2015 / 08:49)
Đang tìm người yêu
Giấc mơ mùa hạ

Câu chuyện kì ảo với người tí hon, hiệp hội phù thủy, thế giới giấc mơ… Nhưng đọng một niềm tin rất thực: tin vào những điều tốt đẹp và tin vào tình yêu thương trao nhau…

Hình ảnh minh họa

Có một lối nhỏ dẫn xuống ngọn đồi phía sau Cỏ, quán cà phê phủ màu xanh lá, đẫm hương cỏ thanh ngọt và tiếng nhạc trong veo của Joe Hisaishi, thường thì là bản One summer’s day. Cảm giác đi qua lối ấy hệt như khi bước qua cánh cổng lớn đầu phim Spirited away, đẹp và bí ẩn. Đi hết lối dẫn, đến ngọn đồi quả nhiên là một thế giới khác, thế giới của hoa cỏ. Trên triền đồi ngập những màu hoa dại, từng cụm li ti hợp thành thảm màu xinh yêu. Trong làn gió nhẹ có hương trà matcha mà khi đưa lưỡi ra nếm thử vị gió, có thể nhận thấy vị matcha đăng đắng đầu môi.

“Cậu nhận thấy gì không?”

Ju 5 tuổi chỉ vào một cụm hoa trắng li ti, bên cạnh có một phiến lá to bằng bàn tay và…

Một cô bé tí hon đang say ngủ.

“Ôi!...” Tôi 5 tuổi thốt lên. Ju đưa tay bịt miệng tôi lại.

“Suỵttt”

Cô bé nghe tiếng động liền thức dậy, đôi mắt to màu lam nhìn vào chúng tôi và đặt một dấu chấm hỏi lớn. Chỉ độ 5 giây sau, cô nhoẻn miệng cười thật tươi.

“Xin chào! Tớ là Mạt Chà!”

“Ju! Ji!” tôi và Ju đồng thanh “Tuyệt quá!”

*

Tôi 17 tuổi thức giấc. Nắng hạ đã rơi xuống khung cửa sổ tự lúc nào. Giấc mơ mùa hạ tan vào nắng, ký ức chênh vênh.

“Ju! Cậu còn nhớ Mạt Chà không? Tớ nằm mơ thấy cậu ấy.”

“Tớ cũng vậy. 30 phút nữa gặp nhau ở Cỏ nhé.”

*

Ju 7 tuổi kéo tôi 7 tuổi chạy thật nhanh về phía lối dẫn đang càng lúc càng nhỏ lại. Tiếng Mạt Chà rít lên trong gió, chới với. Mạt Chà từng nói, nếu thế giới tí hon biến mất, thì cậu ấy sẽ tan vào mây trời.

Mạt Chà là con của chủ quán Cỏ. Cha mẹ cô đều là người bình thường, chỉ có cô là người tí hon. Để Mạt Chà được an toàn, họ giấu cô ở ngọn đồi phép thuật sau nhà. Trên thực tế và trên bản đồ không hề tồn tại một ngọn đồi nào như vậy. Nó được phù thủy tạo ra làm không gian sống cho những đứa trẻ tí hon được sinh ra trên thế giới với tỉ lệ 1/1000. Mạt Chà là một trong số đó.

“Vậy những người tí hon khác đâu?”

“Các cậu không được biết.”

“Theo như cậu nói thì phù thủy cũng sẽ biết sự có mặt của tụi mình, sao tụi mình lại được phép ở đây?”

“Có thể là sự cho phép của ba mẹ tớ chăng? Còn tớ, thấy có bạn đến là tớ vui rồi…”

Mạt Chà nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười sáng như nắng hạ. Ju cười, và tôi cũng vậy. Ừ, chỉ cần chúng tôi gặp nhau, vậy là vui rồi.

Hai năm sau, năm các hiệp hội phù thủy trong nước bị phá hủy, nhiều phù thủy chạy trốn vào rừng sâu hoặc trốn mình trong thế giới phép thuật của riêng họ. Mùa hạ năm đó, phù thủy tạo ra thế giới tí hon bị buộc giao người tí hon ra. Bà và các gia đình sinh ra những đứa trẻ đó nhất quyết không đồng ý. Sau một tháng dây dưa với xã hội, họ đóng cửa thế giới tí hon, thà để những đứa trẻ đó biến mất.

Mùa hạ năm đó, tôi 7 tuổi và Ju 7 tuổi gặp Mạt Chà lần cuối, rồi sau đó bỏ chạy khỏi lối dẫn đã mất hút trong khoảng không vô định nào đó giữa vũ trụ này.

Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều, còn Ju mắt đỏ hoe giữ chặt lấy vai tôi và luôn miệng “Sẽ ổn thôi…”

*

7 giờ 30.

Tôi đứng trước Cỏ, Ju cũng vừa đến. Ba mẹ Mạt Chà đón tôi bằng nụ cười và đôi mắt buồn. Chúng tôi kể cho họ về giấc mơ của cả hai.

“Tụi con cùng nằm mơ thấy lần đầu tiên gặp cậu ấy…Không biết điều đó có ý nghĩa gì không…”

“Con luôn có cảm giác rằng Mạt Chà vẫn đang ở bên mình chứ không đi đâu cả…”

Mẹ Mạt Chà bật khóc.

“Con đợi bác một lát…”

Ba Mạt Chà vào nhà và đem ra một búp bê y hệt Mạt Chà.

“Khi dẫn Mạt Chà vào thế giới tí hon, bà phù thủy đã đưa hai bác con búp bê này…”

“Trông giống y hệt Mạt Chà luôn Ji ạ…”

“Ừ… Con thể mượn “cậu ấy” về được không ạ? Con nghĩ là giấc mơ sẽ có liên hệ gì đó…”

*

“Mạt Chà! Cậu đừng đi!” Tôi hét lên, bừng tỉnh khỏi giấc mơ năm 7 tuổi.

“Tớ tin là các cậu vẫn nhớ đến tớ mà…”

“Mạt Chà!?”

Cô gái tí hon của tôi đã nằm bên cạnh tôi tự lúc nào.

“Là cậu đấy ư?” Tôi với tay bật đèn. Mạt Chà nheo mắt vì ánh sáng đèn điện, rồi cậu cười thật tươi.

“Tớ đã rất cố gắng để liên hệ với giấc mơ của các cậu, với hy vọng cậu sẽ đoán ra điều gì đó…”

“Tớ hiểu mà. Tớ luôn tin rằng Mạt Chà vẫn ở bên tớ… Mà… Thời gian qua cậu đã ở đâu?”

“Lẽ ra, tớ đã tan vào mây trời, nhưng trong khoảnh khắc đó, có một cánh cổng màu trắng xuất hiện, tớ chạy vào, chừng vài giây thì nó đóng sầm lại… Và tớ phát hiện ra mình đã đi vào thế giới giấc mơ… Tớ lang thang trong giấc mơ của nhiều người… Nơi đó y hệt thế giới thực này của tụi mình, có đủ mọi chuyện đã xảy ra, chỉ có một điều là không ai nhìn thấy tớ… Thế là tớ cứ đi mãi đi mãi, từ giấc mơ này sang giấc mơ khác cho đến khi tớ gặp được giấc mơ của Ju và cậu…”

“Nhưng làm sao…?”

“Vì con búp bê mà bà phù thủy để lại, nó từng là một phần của tớ… tớ cần một người đủ tin tưởng vào phép màu, giống như cậu. Sự liên hệ giữa giấc mơ về ký ức của cậu với phần cơ thể này của tớ đã giúp tớ quay lại thế giới loài người… Giấc mơ về ký ức trẻ thơ là trong lành nhất, là vẹn nguyên nhất, cùng với niềm tin của cậu rằng người bạn trẻ thơ ngày nào nhất định sẽ quay lại mà tớ có thêm sức mạnh ra khỏi đó…”

“Ôi… Mạt Chà…” Tôi òa khóc.

“Cậu thấy không, cứ tin là sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy… Giờ thì tớ đã về bên Jun và cậu rồi. Tớ tin là sự bảo vệ của ba mẹ và hai cậu sẽ giúp tớ sống bình yên trong thế giới này…”.

CHIAKI (muctim)

__________
Tin học như cơm bình dân

Bài viết liên quan:

  Tổng số: 1

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Trong diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ dưới lên
1 / 1