Trang chủ Đăng nhập
Cùng chơi Army2 sv Trái Quýt, free xu, lượng...

Lần hoạt động

Diễn đàn | Truyện và Thơ | Truyện ngắn
Tìm kiếm
Chia sẻ lên Zing twitter Google PlusView 1802
  Đôi giày trên bậc cửa
xchieclax xchieclax (SV!) [Off] [#] (05.08.2015 / 21:51)
Đang tìm người yêu
Đôi giày trên bậc cửa

Người ta bảo cái kết của truyện ngắn nói lên nhiều điều và làm nên sức nặng của toàn bộ truyện. Cái kết trong truyện ngắn này là một trong những trường hợp như thế. Một câu văn giản đơn, ẩn chứa rất nhiều sự khoan dung, thấu hiểu và can đảm của một trái tim đang trưởng thành…



Hình ảnh minh họa
Tôi chỉ chú ý đến Đoàn vào buổi tối chủ nhật hôm đó…

Điện thoại của tôi hết pin. Cậu cầm giùm tôi túi xách. Khi về đến nhà, mở túi xách ra, tôi thấy điện thoại của tôi đang ghim vào cục sạc dự phòng.

Từ đó, tôi quan tâm Đoàn nhiều hơn một chút, mỗi ngày. Khi thì tôi mua cho cậu chai nước, để thẳng lên bàn học. Lúc thì tiện tay chỉnh lại cổ áo cho cậu, khi cậu vừa từ phòng thí nghiệm về. Những lúc như vậy, cả lớp hay “ồ” lên, Đoàn thì chỉ mỉm cười nhìn tôi trìu mến. Chỉ có Lệ là hiểu rõ nhất vấn đề.

Tôi và Lệ học cùng lớp với Đoàn. Lệ thân với tôi, thân đến nỗi chúng tôi có thể tâm sự thoải mái về “ngày ấy”, về chuyện thích ba chàng trai cùng một lúc, về chuyện đã từng thức đến sáng để xem một bộ phim buồn. Cả hai chúng tôi đều đang ở độ tuổi mơ mộng, vẫn mong một ngày nào đó có thể gặp được một chàng trai trong mơ, để rồi chúng tôi nắm tay chàng trai ấy và cứ đi mãi về phía chân trời.

Hôm nay là một ngày đầy gió, mưa ập vào cửa sổ phòng thí nghiệm rồi trượt thành những vệt dài. Đến lượt tôi trực phòng. Đang lau rửa ống nghiệm thì tôi thấy có người nắm cổ tay mình, cảm giác ấm áp thân thuộc vô cùng.

“Hôm nay ăn kem đi, Huyền. Đoàn mời”

Đoàn học giỏi môn Hóa, và những lúc rảnh rỗi thích vẽ giày. Phải nói là Đoàn rất giỏi, cái gì cũng biết một chút. Đoàn có cả một kệ giày tự vẽ, cậu hay mang mỗi đôi khác nhau khi đi đánh bóng chuyền. Tôi lại thích chụp ảnh. Nên chúng tôi thường chụp giày ở những địa điểm từng ghé qua. Khi thì quán kem, lúc lại là hành lang lớp học, thi thoảng chụp chớp nhoáng ở trước cổng trường rồi mới chịu xách xe đạp đi về.

Cứ hai tuần một lần, tôi lại cùng Lệ đi mua giày. Lúc thì là đôi búp bê ở cửa hàng quen, khi thì là đôi bốt cao ở cửa hàng đồ da cũ. Lệ hay hỏi tôi về Đoàn, từ sở thích đến những lần hò hẹn. Tôi bảo đây là một chàng trai tốt, vừa đẹp vừa giỏi, nhưng không đẩy đưa ai bao giờ. Đoàn vẫn rất lịch thiệp với tôi, vẫn ga lăng đưa cho tôi ngay tờ khăn giấy khi tôi vừa cầm cây kem lạnh, hoặc khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi lớp thì thấy trong hộc bàn có cây dù nhỏ, thì ra là Đoàn biết trước trời sẽ mưa nên để sẵn cho tôi.

Lệ lấy làm hâm mộ lắm: “Cuối cùng thì Huyền cũng là tìm được Mr.Right của mình rồi. Còn Lệ thì không biết đến bao giờ”. Tôi nhìn Lệ, thấy nàng buồn mà lòng tôi lại… thinh thích lạ. Không phải tôi xấu tính đâu, chỉ vì khi ấy trông nàng đẹp lạ lùng. Lệ đẹp, học giỏi và khéo hơn tôi nhiều.

Tôi đã có rất nhiều tấm ảnh chụp giày cùng Đoàn, nhưng khi chuẩn bị chụp mặt cả hai đứa, thì Đoàn lấy tay che ống kính và nhìn thẳng vào tôi: “Định cho lên facebook à, suỵt, không được”, nói xong cậu nhẹ nhàng lấy máy ảnh khỏi tay tôi và nắm tay nhè nhẹ, dắt tôi đi trên con đường ngập nắng. Chỉ một khoảnh khắc nho nhỏ ấy, đã khiến tôi nhớ mãi. Một chàng trai tuyệt vời như thế, nếu tôi không thích cậu ấy thì thích ai bây giờ?

Một chiều mưa gió, Đoàn rủ tôi sang nhà họp nhóm. Gọi là “nhóm” nhưng thật ra chỉ có hai đứa.

Mỗi lần tôi giải được toán khó là được Đoàn xoa đầu. Cứ thế môn Toán của tôi được cải thiện đáng kể.

Lệ nghỉ học đã 3 ngày. Tôi gọi điện thì không nhấc máy, nhắn tin cũng không trả lời, facebook thì khóa lại. Tôi thấy lo nên đến nhà Lệ. Trước sân nhà, tôi thấy có ba đôi giày nam có họa tiết lạ, có lẽ là giày Đoàn vẽ. Nhưng tại sao lại là ba đôi? Chẳng lẽ chỉ toàn con trai đến thăm Lệ hay sao? Tôi bước vào. Thì thấy hai chàng trai ở đội bóng chuyền của Đoàn. Họ chào tôi thân mật, trò chuyện với Lệ một chút rồi đi. Thì ra là Lệ bị sốt phát ban, nay đã đỡ hơn rất nhiều.

Nhưng tại sao Lệ quen được họ hay vậy nhỉ? Còn một chàng trai nữa trong đội bóng chuyền là ai sao tôi không thấy?

Sáng tôi kể cho Đoàn nghe, Đoàn bảo rằng trong đội bóng chuyền ấy, có một chàng trai thích Lệ. Nhưng khi tỏ tình thì Lệ không đồng ý. Tôi khá bất ngờ. Thì ra Lệ im im vậy mà cũng thật “dữ dội”, được con trai trong đội bóng chuyền thích là ước mơ của bao nữ sinh trong trường.

Lệ hết bệnh cũng là lúc mùa thi đến. Tôi tập trung học tập, không liên lạc nhiều với Đoàn. Thi thoảng cũng hỏi thăm Lệ, nhưng Lệ hay thờ ơ. Có lẽ nàng còn giận tôi vì chuyện tôi không quan tâm nhiều khi nàng bị sốt phát ban.

Rồi một chiều mưa, tôi vội vã chạy sang nhà Đoàn để báo rằng tôi tốt nghiệp loại giỏi.

Rồi tôi ngừng trước cửa khi thấy kế bên đôi giày to đùng của Đoàn, là đôi giày búp bê nhỏ xinh của Lệ. Đôi giày đó, tôi và Lệ đã cùng mua hồi tháng 5.

Tôi im lặng, đứng phía sau cửa, im lặng hồi lâu để suy nghĩ, tổng hợp nhiều điều. Mưa đã tạnh và nắng đã lên lâu rồi, sau tôi vẫn thấy lạnh và ướt?

Qua cửa sổ, tôi thấy Đoàn và Lệ đang ngồi dò bài. Đoàn không chỉ vuốt tóc, xoa đầu Lệ như đã từng thể hiện với tôi, mà còn ngồi cạnh Lệ ở khoảng cách rất gần. Rõ ràng tôi là người biết Đoàn trước cơ mà, tại sao lại thế chứ.

Tôi để lại đôi giày của mình trên bậc cửa ấy, kế đôi giày của Lệ, rồi đi chân đất về nhà. Đường phố lúc này hãy còn ẩm ướt, những tia nắng khẽ chạm qua giọt mưa trên kẽ lá, rồi rơi.

Tôi ngưng khóc. Kể từ hôm nay, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Tôi tin rằng bản thân có thể làm lại mọi thứ, kể cả tình yêu hay tình bạn.

Anne Nguyễn (muctim)

__________
Tin học như cơm bình dân

Bài viết liên quan:

  Tổng số: 1

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Trong diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ dưới lên
1 / 4