Trang chủ Đăng nhập
Cùng chơi Army2 sv Trái Quýt, free xu, lượng...

Lần hoạt động

Diễn đàn | Truyện và Thơ | Truyện ngắn
Tìm kiếm
Chia sẻ lên Zing twitter Google PlusView 2080
  Cùng chờ
xchieclax xchieclax (SV!) [Off] [#] (18.10.2014 / 08:16)
Đang tìm người yêu
Trang đang nằm, mở cửa sổ, nghe ké nhạc Trịnh bên nhà hàng xóm. Và miên man suy nghĩ.

Một câu chuyện giản dị như một ngày bình thường của bạn, có những tiếc nhớ, những khát khao và niềm hy vọng…
Hình ảnh minh họa
Trang đang nằm, mở cửa sổ, nghe ké nhạc Trịnh bên nhà hàng xóm. Và miên man suy nghĩ.

Khi đi qua những nơi đã từng than thuộc, Trang hiểu được rằng một phần thời thơ ấu của mình đã được giữ lại ở đó, cùng Nhật. Ngày đó, vào những buổi trưa hè oi ả, trong không gian tĩnh mịch và đâu đó phát những bài nhạc Trịnh du dương, Nhật đã bắc ghế, đứng bên cửa sổ, thì thầm trò chuyện để Trang vui. Trang ít khi được ra khỏi nhà. Nhật nghịch nhất xóm. Có mấy hôm mẹ Trang bắt gặp Nhật đang đứng bên cửa sổ trò chuyện với Trang, mẹ Trang chưa kịp thốt lên, Nhật đã biến mất dạng.
“Nhà ta mới chuyển về nơi này. Con chỉ nên tập trung học tập thôi. Không nên đi chơi nhiều với mọi người ở đây đâu” - mẹ Trang nói, khi Trang đã giả vờ ngủ thiếp đi rồi.

Trang cũng lớn, cũng vào cấp 3. Nhật không còn đứng ở cửa sổ nữa, mà đứng ở trước cửa nhà chào mẹ Trang đàng hoàng.
“Dạ chào cô. Con xin phép đưa bạn Trang đi học thêm”.
“Ừ. Hai đứa nhớ về sớm. Gì chứ đi với Nhật là cô yên tâm”.

Thời gian co thể lay chuyển được quan điểm của một phụ huynh khó tính. Thời gian có thể làm thay đổi trái tim của một cô gài bước vào tuổi trăng tròn.
Cảm xúc của đôi bạn trẻ, bắt đầu chớm nở, khi cùng nhau đi trên những con đường rợp bóng mát, khi đợi nhau sau mỗi lần tan trường. Chẳng ai nói điều gì. Không cần hứa hẹn điều chi cả. Thầm biết, là đã đủ.

“Nếu một ngày nào đó Nhật không chở Trang đi học được nữa, Trang tự đi xe buýt được chứ?”.
Từng vệt ký ức xa xăm ở đâu bỗng chốc hiện về, lướt nhẹ qua ô cửa sổ xe buýt, trượt xuống. Chiều nắng tắt, từng giọt mưa rơi rơi. Trang vừa bước ra khỏi chỗ làm, ngồi kế Trang là một anh đồng nghiệp.
“Em ổn chứ?”.
“Sao anh lại hỏi thế?”.
“Em rất bình thản. Nhưng có điều gì đó buồn, sâu trong mắt em”.

Nhật đi được 4 năm rồi. 4 năm ấy trôi đi nhanh không cách nào níu giữ được. Trang đã vào đại học. Tất cả đều làm một mình, đi một mình bằng xe buýt. Mỗi lần đi ngang qua công viên cũ, Trang lại nhớ đến cái lần hai đứa ngồi uống sinh tố cùng nhau. Nhật đã kể về những ước mơ, hoài bão của mình. Nhật muốn học về kinh tế, để sau này có thể mở một công ty thật lớn. Nhật muốn Trang làm trợ lý. Rồi Nhật sẽ cố kiếm được nhiều tiền, để mở hẳn một sở thú. Rồi Trang và Nhật sẽ tha hồ đi du lịch, đi làm từ thiện, rồi mở cả một nhà trẻ để Trang quản lý nữa. Nhật luôn vậy, nghĩ lớn, thích làm việc lớn. Nhật nói xong, trong đôi mắt ánh lên những tia nắng mặt trời, như cái tên của cậu vậy.

Rồi Nhật nhìn Trang. Rồi Trang quay đi, khựng lại. Nhật im lặng.
“Sao hôm trước Nhật lại hỏi câu đó? Nhật sắp đi xa à?”.
“Trang có chờ Nhật không?”.
“Sao lại không? Nếu phải chờ, thì cả hai ta cùng chờ, đâu phải chỉ riêng mình Trang đâu mà sợ. Nhật cũng phải chờ Trang mà. Trang cũng có ước mơ, cũng cần phải thực hiện những mục tiêu tuổi trẻ chứ. Mà Nhật đi đâu cơ?”.
“Đi xa lắm đó. Buồn không?”.

Trang im lặng không hỏi thêm nữa. Trang khóc. Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta mong. Những ký ức đẹp có khi mãi chỉ nên dừng lại ở một đoạn đời. Nhớ mãi về đó, sẽ hoài phí tuổi trẻ. Nhật đã vỗ về Trang vào buổi chiều hôm đó, như vậy. Sau đó Trang vẫn nhớ Nhật đã cùng đứng ở trạm xe buýt với Trang, cùng leo lên xe, mua vé giùm cho Trang, ngồi kế Trang dặn dò đủ thứ, sau đó để Trang xuống xe buýt vô nhà, còn Nhật thì đi đâu đó, không rõ.

Sáng hôm sau, Trang đứng trước cổng nhà Nhật. Cửa nhà khóa kín. Mọi thứ lặng im.
Không một lá thư. Không một lời từ biệt.

Một năm sau đó, Trang cũng chuyển nhà. Để học đại học. Những ký ức mỏng manh về những buổi ngủ trưa, về một chàng trai hay bắc ghế đứng trước cửa sổ rồi tan biến đi, về những lần đèo nhau trên xe đạp, về xe buýt, về sự chờ đợi... Tất cả xoay vần, rồi thành từng vệt kỷ niệm mờ nhạt, vụt đi trong không gian mãi chẳng trở về.
4 năm rồi, Trang vẫn chờ, và không còn thổn thức khi nghĩ về ngày đó. Thời gian đủ sức để xoa dịu một trái tim mỏng manh. Trang vẫn tin Nhật, vẫn tin rằng những ước vọng cao cả của Nhật vẫn còn ở đó, Trang vẫn tin cả hai đang cùng nhau sống dưới một bầu trời, thở cùng một bầu khí quyển. Nhật vẫn quanh đây, chỉ là trốn Trang mà thôi.

Hôm nay, như bao ngày khác, Trang bước lên xe buýt đến cơ quan mình đang thực tập. Vẫn ngang qua những con đường cũ, vẫn nhớ những kỷ niệm thuở đến trường. Nhưng không còn buồn. Trang đã mỉm cười và thích nghi với thói quen gặm nhấm quá khứ. Đó đều là những miền ký ức đẹp, buồn mãi, nhớ mãi, cô đơn mãi, rồi cũng sẽ mỉm cười khi nghĩ đến mà thôi.

Vừa bước vào công ty, Trang đã nghe một chị đã hớn hở: “Trang! Hôm nay có một cậu bạn vừa từ nước ngoài về đây thực tập đấy! Đẹp trai sáng láng lắm. Về thực tập rồi quay về nước học tiếp, sau đó lại về công ty mình làm luôn”.

Trang thản nhiên như mọi khi, mảy may không quan tâm, cho đến khi Product Manager đưa cậu ấy đi giới thiệu với cả phòng.

“Rất vui khi được biết mọi người. Sắp tới công ty chúng ta có dự án mở một sở thú và đầu tư vào vài trường học nhỏ, em sẽ làm trợ lý giám đốc để cố gắng hoàn thành dự án này. Cảm ơn mọi người”.

Rồi cậu ấy nhìn Trang, mỉm cười. Nụ cười gợi đến những ước mơ ngày nào của Nhật. “Đã đến lúc mình thực hiện hoài bão, dù là một mình, dù là với một người không phải Nhật”. Trang nhủ thầm. Ngoài kia nắng lên cao…

QUỲNH ALICE
(MT)

__________
Tin học như cơm bình dân

Bài viết liên quan:

  Tổng số: 1

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Trong diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ dưới lên
1 / 5