Trang chủ Đăng nhập
Cùng chơi Army2 sv Trái Quýt, free xu, lượng...

Lần hoạt động

Diễn đàn | Truyện và Thơ | Truyện ngắn
Tìm kiếm
Chia sẻ lên Zing twitter Google PlusView 2103
  Xin lỗi và cảm ơn
xchieclax xchieclax (SV!) [Off] [#] (20.10.2014 / 07:49)
Đang tìm người yêu
Xin lỗi và cảm ơn tưởng chừng là lời nói rất đơn giản, nhưng nói như thế nào mới đúng cách? Chúng mình cùng xem qua ba câu chuyện nhỏ dưới đây nhé.
Hình ảnh minh họa

Câu chuyện thứ nhất

You are beautiful – Jack mỉm cười nhìn tôi chăm chú – Cậu mặc váy trông dễ thương lắm.
Cảm ơn, đi với cậu mà – tôi nháy mắt, xoay một vòng trong bộ đầm trắng, đệm thêm một câu rất là…

Chúng tôi sải bước ở khu trung tâm nhấp nháy ánh đèn, vừa đi vừa trò chuyện. Jack tiếp tục câu chuyện lần trước về những vùng đất cậu ấy đã đến, những hiểu lầm tai hại do khác biệt văn hóa. Tôi kể Jack nghe về Buôn Ma Thuột với những ngọn thác hùng vĩ, về Huế thơ mộng với cầu Tràng Tiền vắt ngang sông Hương và những tà áo dài tan trường lấp ló nón bài thơ.

Xin chào…

Lời mời mọc cùng nụ cười rất tươi tắn của nhân viên các hàng quán trên trục đường chúng tôi dạo chơi, anh mắt mời chào rơi trên mái tóc ánh vàng của Jack và lướt qua chiếc váy trắng điệu đà tôi đang mặc.

Học ngành Ngữ văn tại trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, ngay trung tâm Quận 1, vì thế tôi tiếp xúc khá nhiều người ngoại quốc từ khắp nơi. Chung trường và độ tuổi tựa nhau nên chúng tôi nhanh chóng kết bạn và huyên thuyên đủ thứ. Cuối tuần đàn đúm, rủ rê dạo phố, đi ăn đâu đó là chuyện thường. Jack là một trong số đó, và anh chàng này rất thích món ăn Việt Nam.

Xin chào, xin chào – những lời chào được thốt ra khi tôi cùng Jack bước vào những cửa hiệu.
Dạ, anh chị dùng gì ạ?

Nụ cười ngọt ngào và những ly nước mát lạnh được mang đến.

Ôi chao, vồn vã và phục vụ nhanh chóng không gì hơn, khác hẳn khi tôi mặc đồ sinh viên bụi bặm và đi với những người bạn Việt Nam. Khi vắng khách thì may ra còn được phục vụ ngay, còn khi đông thì phải đợi chờ mà chẳng nhận được nụ cười dễ thương nào.

Câu chuyện thứ hai

Có những lúc tôi thích quậy phá, bụi bụi một chút, nên thường khoác lên người bộ đồ sooc, phóng trên chiếc xe cũ kỹ quen thuộc, len lỏi khắp phố phường. Chiếc xe này đi cùng tôi từ những ngày đầu của thời sinh viên khốn khó. Dù sau này, có điều kiện hơn nhưng tôi chưa có ý định đổi chiếc xe khác vì nó gắn liền với bao kỷ niệm lập thân và nó còn là một con ngựa chiến bền bỉ cùng tôi trên những cung đường phượt quanh co. Một điều quan trọng nữa là chủ nhà trọ tôi ở sợ trộm cướp dòm ngó nên tuyên bố ai mà dùng xe xịn thì dọn đi nơi khác.

Một buổi tối cuối tuần, đangvi vu ngắm phố phường, điện thoại reo vang.

Đang ở đâu đó
Đang…
Tới quán Hàn Quốc mọi khi nha.

Bạn bè lâu ngày gặp lại, nói như sáo, cười đùa trêu chọc đến khi quán gần tới giờ đóng cửa mới luyến tiếc chia tay. Bạn lấy xe trước nên gật đầu chúc ngủ ngon rồi phóng đi. Bảo vệ dắt tiếp xe tôi ra, tôi đang nhoẻn cười nhìn theo bạn, chợt khựng lại và nhăn mặt khi nhìn thấy chiếc áo mưa vốn dĩ được xếp gọn gàng phía trước xe đã bị bung ra. Linh tính, tôi bước đến, chạm tay vào xe, tay ga cứng ngắt chẳng thể vặn để rồ máy. Bảo vệ nhìn thấy ánh mắt khó chịu của tôi, thì vội xoay xoay tay ga rồi rờ rờ chiếc xe, nhưng tay ga lại càng cứng hơn, chẳng thể nhúc nhích được. Cậu bảo vệ nhìn tôi rồi vội chạy vào quán gọi quản lý. Lát sau, một người phụ nữ bước ra. Chưa kịp giới thiệu, chị ấy đã sa sả:

Xe hư mà còn tới đây ăn vạ hả?

Tôi chưng hửng:
Này chị, khi tôi đến đây thì xe vẫn bình thường mà.
Nguýt dài, người phụ nữ quắc mắt nhìn:
Đi xe cũ này thì hư lúc nào ai biết.

Chủ quán là người Hàn Quốc nghe ồn ào nên chạy ra, nhìn thấy nét mặt bất bình của tôi, ông cúi đầu và liên tục nói “choe-song-ham-ni-da” (xin lỗi). Một đoạn hội thoại ngắn diễn ra giữa chủ quán và người quản lý.Trước mặt ông chủ, người phụ nữ không còn vẻ hùng hổ ban đầu. Chị ấy dịu lại và nói năng nhẹ nhàng hơn. Chị quay về phía tôi và dịch lời người chủ.

Ông ấy đề nghị chị để xe lại quán, rồi chúng tôi sẽ gọi taxi đưa chị về.

Chủ quán ra hiệu và bảo vệ dắt xe tôi lên lề đường.
Vậy mai tôi đi bằng gì nếu để xe lại đây – tôi dịu giọng hỏi, cố gắng tìm giải pháp tốt nhất khi trời càng về khuya.

Một thoáng bối rồi, người quản lý dịch lại bằng tiếng Hàn. Chủ quán ngay lập tức đáp lại gì đó, và chị hướng sang tôi.
Chị cho chúng tôi xin địa chỉ và sáng mai, sau khi xe chị sửa xong, chúng tôi sẽ mang đến nhà cho chị.

Trong khi người quản lý dịch sang tiếng Việt thì chủ quán người Hàn liên tục cúi đầu và nói “choe-song-ham-ni-da”.

Câu chuyện thứ 3

Một buổi sáng đầu thu, một anh chàng phương Tây da trắng, mái tóc nâu bồng bềnh xuất hiện trước cửa lớp tôi, nhoẻn cười rạng rỡ.
Xin chào – âm tiếng Việt trọ trẹ - Tôi là Maxime, sinh viên mới.

Maxime nhanh chóng làm quen với mọi người trong lớp và hầu như ai cũng cảm mến anh chàng luôn nhoẻn cười này.

Mùa thu, Sài Gòn đỏng đảnh nắng mưa giao mùa, ai cũng ho sù sụ, Maxime không nằm ngoài quy luật đó. Cậu ấy lôi từ balô một chiếc khăn lông lớn, quấn quanh cổ, cứ như mùa đông đang đổ về. Tôi phì cười, ấn vào tay Maxime vài viên kẹo bạc hà, rồi chỉ vào chiếc khăn, cười ranh mảnh:

Ai đến Việt Nam cũng như cậu hả?
Ngày hôm sau, không thấy mái tóc nâu bồng bềnh đâu. Không ai biết Maxime sẽ đến trễ hay nghỉ. Tôi bấm số gọi và tiếng chuông nhè nhẹ vang lên. Chưa kịp ngạc nhiên tiếng chuông reo từ đâu thì một bóng đen lù lù xuất hiện, ngồi bên cạnh.
Xin chào.
Nhìn điệu bộ ôm bụng, ráng cười dù mặt tái xanh, tôi bật hỏi.
Hôm qua cậu ăn gì?
Maxime hơi nhăn, huơ tay, cố gắng trả lời.
Gà rán, gà rán trên vỉa hè.
Rồi, xong
Xong…gì?
Cậu bị ngộ độc rồi. Thôi, mệt quá thì về đi, để tớ chép bài cho.
Cảm ơn - Maxime loạng choạng đứng lên.
Đợi đã – Tôi la lên.

Tôi xin phép cô giáo, sau đó đưa Maxime đến bệnh viện và mua ít đồ ăn quen thuộc của người Phương Tây.

Hai ngày sau, Maxime xuất hiện trở lại trong vóc dáng khỏe mạnh của ngày. Cậu ấy bước đến, đặt ba lô cạnh tôi, rồi khẽ đẩy sang thanh chocolate.
What? (Chuyện gì vậy?)
Cảm ơn – Ánh mắt nâu thăm thẳm nhìn tôi – Cảm ơn – Maxime lập lại, cố gắng tròn môi. That means Thank you? (Nghĩa là Cảm ơn phải không?)

HƯƠNG GIANG
(MTO)

__________
Tin học như cơm bình dân

Bài viết liên quan:

  Tổng số: 1

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Trong diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống
1 / 3