Trang chủ Đăng nhập
Cùng chơi Army2 sv Trái Quýt, free xu, lượng...

Lần hoạt động

Diễn đàn | Truyện và Thơ | Truyện ngắn
Tìm kiếm
Chia sẻ lên Zing twitter Google PlusView 2149
  Hai nửa hạnh phúc
xchieclax xchieclax (SV!) [Off] [#] (09.01.2015 / 18:30)
Đang tìm người yêu
Chị làm công nhân vệ sinh đường phố, anh hàng ngày đẩy xe bắp xào đi bán xung quanh chỗ chị làm. Họ là vợ chồng.

Ngày trước nhà hai người đều nghèo, nhưng nhà chị còn mẹ, anh là trẻ mồ côi. Anh ở cô nhi viện đến năm 15 tuổi thì bắt đầu đi học nghề. Anh theo những đứa trẻ khác lang thang tìm việc. Bán báo, đánh giày rồi đến bán vé số. Nhưng thời buổi kinh tế thị trường đổi khác, người ta đọc báo mạng nhiều hơn báo giấy bán dạo dọc người, đi giày bata nhiều hơn nên chẳng mấy ai cần xi đánh bóng, có chăng chỉ là mấy cụ già với thói quen nhâm nhi ly trà nóng mỗi buổi sáng bên bờ hồ.

Anh sống vật vờ với đồng tiền ít ỏi mỗi ngày cho đến khi gặp mẹ chị. Mẹ chị bán vé số dạo, bà thường gặp anh và cũng rất thương anh. Mỗi buổi trưa ngồi nghỉ, bà thường chia cơm cho anh ăn nếu anh không bán được hàng. Có một dạo nọ, chị đưa cơm ra cho mẹ và gặp anh. Ban đầu, chị coi anh như người lạ ngồi cùng hai mẹ con, nhưng lâu dần, anh chị trở thành bạn của nhau.
Hình ảnh minh họa
Nhà nghèo, chị chỉ học hết cấp một cho biết mặt chữ rồi nghỉ để phụ mẹ kiếm tiền, dù mẹ chị rất muốn để chị đi học tiếp, nhưng số tiền bà kiếm được chỉ đủ ăn, đến trường rất nhiều thứ phải lo, thế nên bà cũng đau lòng để chị thôi học. Chị theo hàng xóm đi làm thuê cho người ta những việc hợp với sức chị. Vốn dĩ chị biết thân biết phận nên chưa bao giờ đòi hỏi điều gì quá đáng, chị lặng lẽ đương đầu với cuộc sống ở cái tuổi vô lo, vô nghĩ.
Anh biết điều đó qua lời kể của mẹ chị, lòng anh bỗng nôn nao và trái tim anh có lúc nhói lên khi nghĩ về chị. Anh đã qua tuổi 18, sức trai ở độ tuổi này được nhiều nơi ưng ý nên anh dễ kiếm việc hơn, nhưng chỉ toàn việc tay chân. Chị thua anh một tuổi, cũng khoẻ mạnh và có phần xinh xắn, trẻ trung của lứa tuổi 17. Người ta quen mẹ chị, giúp chị vào làm tại đội công nhân vệ sinh đường phố, lương không cao, nhưng ổn định, lại có cả lương hưu nên chị và mẹ chị rất vui. Chị là thế, biết hài lòng với cuộc sống và không bao giờ thắc mắc vì sao phải thế này mà không được như những cô thiếu nữ khác. Chị còn cảm thấy hạnh phúc vì mỗi ngày được làm việc, được chăm sóc mẹ.

Chị đi làm khuya, vẫn thường gặp anh đi về trên con đường ấy. Họ chào hỏi nhau, đôi khi trò chuyện với nhau. Có lúc anh mua cho chị bánh bao nóng hổi hoặc bánh mì patê để chị ăn khuya. Có lúc chị đem theo chiếc kẹo, cái bánh làm quà cho anh. Họ không gọi anh, em mà xưng tên, đôi khi chị cao hứng, gọi anh, thế là cả hai nhìn nhau cười như vừa nghe chuyện hài. Ngượng ngùng có, thân thiết có, thương mến có... Lâu dần, một thứ tình cảm đặc biệt thắp lên trong lòng cả anh và chị, nhưng họ không biết đó là gì nên cứ thế mà bên nhau như trước giờ vẫn làm.
Hình ảnh minh họa
Một ngày cuối năm, trời lạnh cắt da, chị vẫn như thường lệ làm công việc quen thuộc trên phố. Người người qua lại vẫn đông, vì ngày cuối cùng của năm nên ai cũng muốn thưởng thức chút vị Đông năm cũ. Họ tay trong tay bước trên đường, đi qua đi lại trước chị. Bỗng nhiên giờ phút ấy, nước mắt của cô gái 19 tuổi đầy kiên cường lại rơi xuống mặt đường lạnh ngắt. Chị tháo khẩu trang, găng tay và cả mũ len rồi ngồi tựa vào ghế đá lạnh buốt. Những điều ngốc nghếch chị đang làm sẽ giúp chị bình tĩnh lại, quên đi cái sự tủi thân không nên có trong chị.

Chị ngẩng mặt lên trời, căng mắt nhìn màu đen có rất nhiều chấm sáng lấp lánh. Bỗng một bàn tay che mắt chị, bàn tay thô ráp nhưng ấp áp, thân quen, chị biết đó là anh. Anh cũng thắc mắc vì tình trạng hiện tại của chị, nhưng chị chưa kịp giải thích thì anh đã a lên một tiếng như nhớ ra điều gì. Anh lục lọi trong túi đồ của mình, lôi ra một chiếc túi khác rồi đặt vào tay của chị.

- Khang mua cho Nhiên đấy, nó không dày đâu, mỏng lắm, nhưng bằng bông nên chắc cũng ấm.
Chị mở túi ra, là một chiếc chăn mỏng bằng bông. Chị nhìn anh rồi bỏ tay vào sâu trong tấm chăn mỏng, thật sự rất ấm. Mắt chị cay xè, ướt át thêm lần nữa, vài giây sau, chị òa khóc trước mặt anh mà không thể kiềm chế. Anh bối rối nắm lấy tay chị hỏi han, nhưng chị chỉ biết khóc như để trút bỏ tủi hờn, cảm nhận hạnh phúc lần đầu tiên anh dành cho chị.
Chị yêu anh. Chính xác là tình yêu có cả tình thương. Anh cũng thương chị, nhưng chị không dám tin tình thương đó có tình yêu. Rồi thời gian sẽ trả lời tất cả, chị nghĩ vậy và vẫn tiếp tục bên cạnh anh như từ trước tới giờ.

Ngày chị đón tuổi 22, mẹ chị qua đời. Chị đã khóc đến ngất đi, chị ngất trong vòng tay vững chãi của anh. Giờ chị nhận ra, chị đã không còn ai thân thích bên cạnh, chị trở thành mồ côi, chị không còn gia đình... Và chị nghĩ đến cái chết. Nhưng dường như anh hiểu được sự mất mát to lớn của chị, anh nhẹ nhàng an ủi chị, cho chị mượn bờ vay để tựa vào, mượn tấm áo lau nước mắt và còn nói với chị những điều chị chưa bao giờ nghĩ tới.

- Từ nay Khang sẽ là gia đình của Nhiên, sẽ bảo vệ Nhiên, chăm sóc Nhiên như bác đã từng làm. Đừng bao giờ bỏ cuộc, vì cuộc đời này không phải chỉ có mỗi nước mắt, sự khổ đau.
Cứ như thế, anh ở bên cạnh chị, rồi họ giống vợ chồng mà cũng không phải vợ chồng, vì không đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới, và... họ chưa bao giờ nói yêu nhau.

Anh chị gom tiền mua chiếc xe để anh đi bán bắp xào, chị vẫn làm công việc cũ. Họ sống lặng lẽ và bình yên như thể trên thế giới này không tồn tại hai người như họ. Nhưng chị thì biết anh đối với chị quan trọng như thế nào, vì chị yêu anh. Chị vẫn đem theo chiếc chăn mỏng anh tặng khi trời vào Đông. Lúc xong việc, ngồi chờ anh đến đón, chị lấy chăn ra khoác lên mình, nhưng nghe thấy tiếng đạp xe của anh, chị vội cất chăn đi, vì sao thì chị cũng không biết, chỉ là không muốn anh thấy.
Hình ảnh minh họa
Đêm Đông nọ, chị ngồi chờ anh như mọi ngày. Anh vì đi xa hơn mọi khi nên về muộn. Chị ngồi trong chăn rồi ngủ thiếp lúc nào không hay. Anh đến chỗ chị, ngồi cạnh chị, nghĩ chị ngủ say nên anh ngẩng mặt lên trời, hít một hơi thật sâu, thì thầm như để mình anh nghe thấy.

- Thật ra... anh thương em nhiều hơn em biết. Anh thấy mình không xứng với em, ở bên em như vậy mà không dám nói yêu em. Anh xin lỗi, Nhiên à.

- Thật ra... em cũng thương anh nhiều lắm. Em không dám nói ra vì nghĩ rằng anh không yêu em.

Chị đã tỉnh dậy khi anh ngồi xuống bên cạnh. Họ đều ngạc nhiên vì đối phương, nhưng không còn ngượng ngùng. Có lẽ vì họ đã thuộc về nhau, giờ chỉ là nói ra những lời đã muộn mà chưa muộn. Anh yêu chị từ ngày đầu tiên gặp chị, tình yêu ấy lớn dần theo thời gian. 10 năm trời, tình yêu của một cậu bé 15 tuổi đến chàng trai 25 tuổi đủ lớn để bao bọc, bảo vệ chị. Chỉ tại anh quá khéo léo trong việc che giấu cảm xúc của mình nên để chị cứ thổn thức với tình cảm mà chị dành cho anh. Nhưng, cả hai yêu nhau từ lâu rồi.

Anh ôm chị, thoải mái ôm người anh coi là vợ. Chị tựa đầu vào vai anh, tự nhiên như anh là chồng chị. Đơn giản vì họ là mối tình đầu của nhau, là hai mảnh ghép dành cho nhau và họ thuộc về nhau một cách trọn vẹn.

GreenStar
(muctim)

__________
Tin học như cơm bình dân

Bài viết liên quan:

  Tổng số: 1

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Trong diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ dưới lên
1 / 2