Trang chủ Đăng nhập
Cùng chơi Army2 sv Trái Quýt, free xu, lượng...

Lần hoạt động

Diễn đàn | Người khuyết tật | Nghị lực sống
Tìm kiếm
Chia sẻ lên Zing twitter Google PlusView 3483
  Bạn đã đủ nghị lực sống chưa? – Nick Vujicic
xchieclax xchieclax (SV!) [Off] [#] (12.01.2015 / 08:59)
Đang tìm người yêu
Đôi khi trong cuộc sống, bạn và tôi, sẽ lâm vào những hoàn cảnh tuyệt vọng cùng cực, dường như không còn gì có thể tồi tệ hơn. Chúng ta cảm thấy chán nản, cảm thấy mệt mỏi, và không muốn tiếp tục nữa, cuộc đời dường như đã bỏ rơi chúng ta rồi. Bạn thân mến, tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện, rồi bạn sẽ thấy. ky nang song và nghị lực sống

Trên đây là buổi nói chuyện của anh với những bạn học sinh, mọi người đều không thể kìm nén sự xúc động !

Tiếp theo, hãy nghe về cuộc đời anh, những khó khăn anh đã trải qua từ khi còn bé:

My name is Nick Vujicic
I’d love travelling around the world, fishing, swimming,…
I love living life, I am happy


Tên tôi là Nick Vujicic.
Tôi thích du lịch, gôn, câu cá, bơi,…
Tôi yêu cuộc sống. tôi hạnh phúc.


Một gương mặt khá điển trai và thu hút đang tự giới thiệu, nói lên những sở thích của mình. Có thể đó chỉ là những điều bình dị với một người thông thường, du lịch, đánh gôn, bơi lội, câu cá… “thông thường” theo nghĩa đen. Anh ta tên là Nick Vujicic. 8 tuổi, tôi đã muốn kết thúc cuộc đời mình, cảm thấy vô vọng, đau đớn, cô đơn, ko mục đích… tôi đã ko nghĩ rằng mình có thể vào Đại học, tôi lạnh lẽo, ko biết phải diễn tả ra sao… nhưng thật sự tôi cảm thấy rất cay đắng… Nick sinh ra vào một ngày đầu tháng 12 năm 1982. Khỏi phải nói cha mẹ của anh đã đau đớn như thế nào khi thấy con trai mình sinh ra mất hết tứ chi, chỉ có một mỏm cụt mọc ra từ hông trái. Không có một sự chuẩn bị nào, không có lời giải thích y khoa nào, có lẽ Chúa đã ngủ quên khi tạo nên hình hài của sinh linh bé nhỏ này. Trừ việc đó ra, đứa trẻ vẫn khóc váng lên như những trẻ sơ sinh bình thường khác. Bằng tình yêu thương vô hạn, cha mẹ Nick quyết định nuôi dưỡng đứa con tật nguyền vững bước vào đời. Nhưng ngay lúc ấy, không ai có thể tin được rằng Nick Vujicic sẽ làm được nhiều điều lớn lao hơn cả những con người lành lặn khác.

Tuổi thơ của Nick trôi qua trong ngôi trường của những đứa trẻ bình thường. Cha mẹ đã không đưa anh vào ngôi trường đặc biệt dành cho trẻ tàn tật, khiến tôi nhớ lại một cảnh tương tự trong bộ phim “forrest gump”. Mọi người luôn nghĩ rằng để những đứa trẻ bất hạnh ở chung với nhau chúng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn và dễ chăm sóc hơn, nhưng thực tế chỉ ở nhữngnăm đầu mà thôi. Khi lớn lên chúng sẽ ko thể nào vượt qua được mặc cảm mình là kẻ “khác biệt” so với những người khác và mãi mãi sống trong mặc cảm ấy. Tôi khâm phục cha mẹ Nick khi đã lựa chọn để anh phải tự đấu tranh với cuộc sống từ những năm tháng đầu tiên của cuộc đời.

Tám tuổi, Nick cố gắng tự tử nhưng không thành. Đó là kết quả của những lần bị chỉ trỏ, bị chê cười, bị chọc phá vì ngoại hình của mình. Anh cảm thấy cô đơn và chỉ muốn tan biến khỏi cõi đời thật sớm, để thoát khỏi đau khổ.

“Tôi đã làm điều gì sai ? Có lẽ tôi làm gì sai thật, nên tôi tàn tật, khác với các học sinh ở trường. Tôi thấy mình là gánh nặng cho người chung quanh và tốt nhất là nên biến đi. Tôi muốn thoát khỏi tủi nhục, muốn chết luôn khi còn bé cho rồi…”

Nhưng rồi anh nhận ra rằng không ai có thể giúp được bản thân, trừ chính mình. Anh biết rằng để sống có ích và hạnh phúc, anh phải giỏi hơn nữa. Nick lao vào học tập, và những tháng ngày ở trường trung học, bạn bè nhìn anh với một ánh mắt khác, trước thành tích học tập đáng nể của Nick. Và anh có được những người bạn. “Chẳng bao lâu đám học trò nhận ra rằng tôi cũng như chúng. Chúa đã chúc lành cho tình bạn của chúng tôi.”

Năm 17 tuổi, bước ngoặt lớn của cuộc đời đã xảy đến với Nick. Anh được mời đi nói chuyện về quá trình phấn đấu của bản thân. Anh đã nói rất hay và ngạc nhiên thấy rằng có thể tác động rất lớn đến người khác. Anh biết rằng mình không chỉ sống bình thường mà còn tốt hơn thế, có thể động viên tinh thần cho những người khác vượt qua ngịch cảnh cuộc đời. số người đến nghe anh nói chuyện ngày càng đông và anh trở thành một trong những diễn giả nổi tiếng nhất nước Úc. Bạn có thể xem những buổi nói chuyện của Nick và cảm động vì những gì anh nói, những thông điệp anh muốn truyền tải bằng chính cuộc đời anh.

Tôi muốn nói rằng, tôi đang nằm đây, ko tay , ko chân
mọi người nghĩ rằng tôi không thể đứng dậy.
nhưng không
tôi sẽ cố gắng cả trăm lần để đứng dậy.


Chỉ một việc đơn giản là tự đứng dậy khi ngã xuống thôi. Nhưng với Nick, đó là cả trăm lần cố gắng. Ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, và đứng lên…

if i fail onehundred times, if i fail n i give up, do u think I would ever get up
no
but if i fail i will try again
and again and again


và nếu tôi thất bại cả trăm lần đó, tôi thất bại và từ bỏ bạn nghĩ có bao giờ tôi sẽ đứng dậy?
không
nếu tôi thất bại tôi sẽ làm lại
tôi sẽ cố gắng, cố gắng và cố gắng


Đơn giản chỉ là cố gắng một lần nữa. Try again, again and again. Có ích gì khi ta nằm xuống và than vãn, thay vì đứng dậy và cố gắng. Thất bại thì đã sao? Một lần, hai lần, ba lần, thậm chí cả trăm cả ngàn lần, cuộc sống sẽ thiếu đi ýnghĩa nếu không có thất bại, và thật sự kết thúc khi ta đầu hàng và không đứng dậy nữa. Nhìn Nick đứng bật dậy với chỉ một mỏm tay ở hông trái – mà cha mẹ đã gắn thêm cho anh – tôi chợt thấy xấu hổ cho chính mình. So với anh thì những khó khăn mà tôi đã gặp phải chỉ là hạt bụi, vậy mà có lúc tôi đã đầu hàng. Hãy nhìn người đàn ông đó, không tay, không chân, anh vẫn có thể đánh gôn, bơi lội, làm rất nhiều những việc khác. Hãy nhìn anh cố gắng nghe điện thoại, tôi dám chắc để thực hiện động tác tung cái ống nghe điện thoại lên vai, anh đã luyện tập không dưới một ngàn lần.

Nhìn bức hình môt bé gái ôm chầm lấy Nick sau buổi diễn thuyết, thật sự cảm động. Chắc chắn rằng những gì anh nói, những gì anh làm, đã tác động rất lớn đến nhiều người. Bây giờ, không ai nhìn anh bằng sự ái ngại, thương xót, mà bằng ánh mắt khâm phục, ngưỡng mộ, một nhân cách lớn trong một cơ thể tật nguyền.

27 tuổi, vào đời với tấm bằng cử nhân thương mại chuyên ngành hoạch định tài chính và kế toán, giám đốc của tổ chức phi chính phủ “sống không tứ chi” ở Úc, đã diễn thuyết ở hầu hết các quốc gia lớn trên thế giới, và gần đây nhất là vòng quanh Đông Nam Á (Singapore, Indonesia, Campuchia) vào tháng 7-2007, dự định sẽ thành lập quỹ hỗ trợ người khuyết tật ở Campuchia. Và tương lai, anh sẽ tham gia các chương trình truyền hình, độc lập tài chính, chế tạo chiếc xe hơi đầu tiên cho người khuyết tật, cho ra đời quyển sách “No arms, no legs, no worries” (Không tay, không chân, không lo lắng). Nick Vujicic đã, đang và sẽ cống hiến nhiều hơn nữa cho cuộc đời anh đang sống, và chắc chắn rằng, anh đang rất hạnh phúc, “I love living life. I am happy”.

“Lifewithout limits”. Không có gì là không thể giữa cuộc đời này. Vậy mong bạn sau khi chứng kiến câu chuyện của Nick Vujicic, hãy tự trang bị cho mình một động lực sống mạnh mẽ nhất, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách phía trước. Bạn vẫn còn có đủ tay đủ chân mà, vậy là bạn đã may mắn hơn rất nhiều người khác rồi đấy. Khi Nick đã làm được, tại sao chúng ta lại không? Are you going to finish strong?

__________
Tin học như cơm bình dân

Bài viết liên quan:

conan321 conan321 [Off] [#] (05.08.2015 / 05:15)
Bạn cần [Đăng nhập] để thấy link!, ae wa choi
  Tổng số: 2

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Trong diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống
1 / 5